Long Phụng Sum Vầy


Phụng nghĩ mãi vẫn không hiểu, có phải vì Long làm chuyện đó với mình, quá nhung nhớ mình không mà xin với mẹ cho đính hôn với mình, lại còn ngày mai đưa Phụng đi học chứ.

Haizz thật tình.

Như vậy Long sẽ phải đi thêm 1 đoạn đường nữa hơi xa.

Mà thôi kệ đi, học bài đã, ngày mai còn có kiểm tra 1 tiết nữa.
Nhưng học được thêm 10’ nữa thì Phụng lại không tập trung, bởi nghĩ tới chuyện hồi sáng này lúc ở quán nước chè đầu cổng.

“Anh ta là ai vậy chứ? Tại sao mình lại thấy anh ta rất đỗi quen thuộc nhỉ?” Lục tìm trong trí nhớ, nhưng Phụng không thể nào luận ra được.
- Ôi.

Hay là
Tiếng chuông ip vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phụng, là Chi bàn dưới.

Phụng bắt máy nghe thì đầu dây bên kia Chi cười sung sướng lắm, nói rằng Chi mới trúng quả lô, được mấy trăm nghìn, ngày mai Chi sẽ đãi Phụng ăn sáng.
- Ôi hihi.

Chi của tớ sao lại hên như vậy? Thôi đừng đãi tớ làm gì.

Để dành tiền đi hihi.
- Dành gì chứ.

Nhớ đó ngày mai tớ khao Phụng ăn sáng.

Ờ… à mà Phụng thích ăn gì nhất? À hay là uống nước ép nhé.

Ép táo rất rất là tốt.

Vậy nha tớ bận rồi hihi.
Phụng cúp máy xong rồi cứ ngồi cười như dở hơi vậy, cô cũng quên chuyện nghĩ tới Hoàng Minh Huy đi luôn.

Còn với Long, cậu đang bực mình về tình địch nhỏ hơn mình 2 tuổi.

Trời ơi Phụng mới về không bao lâu đã có ong bướm ve vãn rồi, Long không nhanh chân mà cưới Phụng thì sẽ bị kẻ khác hẫng tay trên mất.

Học xong bài rồi chuẩn bị sách vở cũng như đồng phục xong xuôi hết tất cả rồi xuống dưới phòng bố mẹ mình gõ cửa cộc cộc.
- VÀO ĐI!
- Bố mẹ.

Bố mẹ nhanh chuyển trường cho con đi mẹ.
- Rồi rồi, mẹ đã nói rằng sau chuyến đi Nha Trang, mẹ sẽ chuyển trường cho con.
Long nói với bố mẹ mình rằng đừng có mời ông Tuấn, mời ông ấy tới sinh nhật càng làm cho bà Thương với Tiểu Phụng không vui.

Nhưng ông Cường không chiều theo ý cậu con trai mình được, không gọi điện nói tìm thấy bà Thương thì thôi đi, bây giờ ông Tuấn biết rồi, lại còn Tiểu Phụng nữa chứ:
- Con không muốn Phụng biết bố mình là ai sao?
- Thì… dạ thì con cũng muốn.

Nhưng không thể gặp được vào sinh nhật con đâu.

Sẽ làm…
- Sẽ làm sao con?
Mạnh Long ấp úng không nói ra chuyện Minh Huy thích Phụng, cậu muốn tự mình giải quyết chuyện này.

Long chỉ nói mình không muốn làm mẹ vợ và vợ tương lai khó xử trong buổi tiệc sinh nhật rồi sau đó chúc bố mẹ ngủ ngon xong lên tầng trên, nhưng không vào phòng mình mà vào phòng của Phụng, nhưng không thô lỗ giống như chiều nay mà Long gõ cửa trước rồi mới vào.
- Long!
- Hihi phượng hoàng.

Em chưa học bài xong sao?
- Chưa! Em đang ôn thêm 1 chút về cân bằng phương trình hoá học.
- Ồ.

Có chỗ nào không hiểu hay không.

Hoá 12 là rất khó.
Phụng nói mình học Hoá cũng ok cho nên không cần Long giảng giúp, với cô nàng thi đại học khối D chứ không phải A hay B nên cũng không cần học Hoá tới trình độ siêu cao thủ.
- Hôm nay, anh ngủ với Phụng nha.

Anh thề… anh thề là anh sẽ không làm gì em hết đâu.


Chỉ nằm cạnh mà thôi.

Nha, cho nên em đừng xuống ngủ với mẹ, nha!
Phụng ừm 1 tiếng, Long vui lắm, trong đầu cậu thiếu gia con trai ông Cường có 1 dòng suy nghĩ chạy vụt qua, cậu suy nghĩ tới cảnh Phụng bện hơi mình, sẽ không thể rời xa mình, như vậy há chẳng phải là rất hạnh phúc sao? “Haha Hoàng Minh Huy, để tao xem 1 thằng nhãi nhép cho vay nặng lãi như mày sẽ cạnh tranh với tao thế nào.”
Thấy nó quá thú vị đi cho nên Long không làm chủ được bản thân mình cứ cười sặc ra, khiến Phụng vừa sợ cũng lại vừa lo lo.

Phụng đi tới bên giường vỗ nhẹ vào mặt Long.

Long giật mình không có cười nữa mà nắm lấy 2 bả vai Phụng nhẹ nhàng đặt xuống giường, làm tư thế chống đẩy rồi hôn Tiểu Phụng, cứ 1 cái chống đẩy là 1 nụ hôn chụt cái ở môi.
- Em còn học bài, anh ngủ trước đi.
- Em không biết là bị bệnh tim cần sinh hoạt điều độ, ngủ đủ giấc hay sao? Không học nữa, ngủ đi.
- Nhưng em…
- Không nhưng gì hết.

Ngủ đi.

Sáng mai Long sẽ soạn sách vở cũng như lấy đồng phục và nội y cho em, chịu hông?
Long gác chân lên đùi cô, rúc đầu vào hõm cổ thơm mềm rồi nhắm mắt vào, bàn tay không an phận mà luôn vào trong áo sờ soạng.
- Em chưa có đánh răng.

Đi ra chỗ khác nào!
- Ứ.

Không cần đánh, nó thơm sẵn gòi.

Em không tin đúng không? Không tin vậy để Long chứng minh cho em thấy nha!
Chẳng cần để Phụng nói thêm câu nào, Long vẫn nằm ở tư thế ban đầu, đưa tay ra chạm vào gò má phiếm hồng quay nhẹ cho mặt cô đối diện với mình rồi phủ lên đôi môi mềm 1 nụ hôn sâu, cũng đưa lưỡi mình vào nhẹ nhàng “nguấy cháo”.
“Yêu em lắm, yêu thực sự đấy Phụng à.

Tôi chờ em suốt mười mấy năm… em có biết điều đó hay không? Cho nên tôi sẽ không san sẻ em cho bất cứ 1 thằng nào khác.

Em cũng vậy nhé, em chỉ cần nhìn 1 mình tôi thôi, nha!” Chẳng biết cậu thiếu gia hôn hít cái gì mà tay cứ sờ soạng khắp người thế kia, lại còn luồn tay vào trong áo bra là bóp bóp khuôn ngực nho nhỏ kia nữa.

Phụng cố gắng đẩy Long ra nhưng Long khoẻ quá, càng đẩy Long Long càng có hứng, quần đùi mặc nhà cũng không che giấu nổi sự hưng phấn bên dưới kia, tiểu đệ của Long thức giấc rồi, nó đang chọc vào đùi cô, căng trướng dần đều.
- Phụng.

Cởi quần giúp Long đi… Long khó chịu quá.
Nhìn xem, ánh mắt phê phê nhuốm dục vọng của Mạnh Long đi, Phụng nhất thời sợ hãi, nhanh chóng bật dậy khỏi giường rồi lắc đầu nguầy nguậy, đuổi Long về bên phòng kia.
- Chẳng phải chúng ta đã làm rồi sao em? Không chỉ 1 lần, Long đã bắn vào trong em tận 3 4 lần.

Long hứa lần này sẽ không đút vào trong, Phụng à…
Phụng không cởi thì Long cởi, con quái vật được giải phóng nhanh chóng bật ra ngoài, dựng thẳng đứng đầy hiên ngang.
- Long hứa sẽ không đút vào.

Phụng, em làm bằng tay được không? Long n*ng, Long muốn lắm, nhưng…
Long tiến lại gần Phụng, nuốt nước bọt ực ực vào cái rồi vục đầu vào hõm cổ Phụng mà hôn mút, bàn tay thô to bắt lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn rồi đặt vào nơi nam tính đang cứng như đá của mình.

Long có thể cảm nhận được người con gái bé nhỏ kia đang run cầm cập đầy vẻ sợ hãi…
- Đừng sợ, đừng lo lắng gì hết Phụng à… Ngoan, nắm vào nó đi, vuốt nó cho Long.

Van cầu em…
- Long à… em… em sợ…
Ghé sát vào tai Phụng, Long thủ thỉ:
- Chẳng phải nó đã ở trong em rồi sao.

Đừng sợ hãi, nha.

Long chỉ muốn… (ực) chỉ muốn em vuốt nó thôi.

1 lần thôi, xong chúng ta ngủ được không?
Long cố gắng dỗ dành ngon ngọt, dỗ xong rồi thì hôn, như cố gắng để cho Phụng chìm vào cảm giác ngọt ngào bàn tay vẫn không quên để tay Phụng chạm vào nơi nam tính đó của mình…
- Haa… ưm…
“Nó nóng quá… và… có phải không, nó đang giật giật…” Phụng chẳng biết mình bị làm sao nữa, tự nhiên khi khổng khi không nghe lời của Long, nắm lấy thứ yêu nghiệt đó vào lòng bàn tay…
- Aaa… đúng rồi, thả lỏng tay ra 1 chút nữa… nhẹ thôi bảo bối.
Dưới sự chỉ bảo tận tình của Long thì Phụng cũng hơi thả lỏng tay ra 1 chút.
- Rồi… di chuyển tay lên xuống đi em… Hựuu… aaa sướng quá.

Đúng… đúng rồi…
Đây có được gọi là biến thái chưa mọi người, mới có làm tình 1 lần, mà 1 lần 4 hiệp thôi mà ghen với tình địch, để làm d** dê biến thái thế này đây.


Nhưng mà không ghen không được chứ, mọi người công nhận không.

Tự nhiên có người đẹp trai ngang ngửa mình, gia thế lại giàu có nữa, tuy nhỏ tuổi hơn đấy nhưng về sự đời có vẻ như Huy hơn Long 1 bậc đấy bởi bươn chải nhiều.

Các bạn không biết thì thôi chứ, lúc Huy bước vào trong quán cafe cái là bao con mắt nhìn theo rồi trầm trồ khen ngợi, đã vậy lại còn tuyên bố sẽ cạnh tranh công bằng với thiếu gia tập đoàn Long Phụng nữa chứ… Có người tranh giành vợ tương lai với mình, ít nhiều cũng có sự ghen tuông ích kỷ phải không nào?
- Duyên.

Anh biết vì sao thằng Long nhà mình lại muốn đính hôn càng nhanh càng tốt rồi.
- Chuyện gì vậy anh?
- Em xem đi!
Ông Cường đưa điện thoại của mình cho bà Duyên xem, ở phần tik tok đó người ta đăng tải 1 đoạn video với tiêu đề: “2 thiếu gia nhà giàu tranh giành phụ nữ.” Lượt xem đã lên tới mấy trăm k rồi.

Ôi lại còn video tiếp này, con trai của 2 ông bà tức giận đập vỡ cốc ở người ta nữa.
- Cái thằng này nó muốn tạo scandal sao chứ? Còn thằng bé kia… em thấy rất quen anh à!
- Đâu để anh xem kỹ lại.
Ông Cường nhận lấy máy và pause video lại để nhìn cho rõ người thanh niên bị con trai mình tóm lấy cổ áo.

Đúng là quen thật:
- Con trai của bà Thảnh, tên Huy đây em.
- Vậy có nghĩa là…
- Con trai mình ghen với người ta đấy.
- Thật chẳng ra làm sao hết.
Bà Duyên rời giường định là sẽ mở cửa phòng đi lên giáo huấn thằng con zai độc nhất, thế nhưng ông Cường đã ngăn lại rồi.

Ông cảm thấy thích thú đối với cả 2 chàng trai, oánh ghén kiểu này chắc chắn Long Phụng của ông trong tương lai sẽ còn nổi hơn nữa đấy.
- Cả con nó cũng lớn rồi, em cứ rắn với nó mãi như vậy không tốt đâu Duyên.

Nó phải chịu trách nhiệm cho việc nó làm.
- Gớm.

Em còn lạ gì anh, bênh con thì nói bênh con.

Chịu trách nhiệm…
- Thôi đi ngủ nào.

Thức muộn hại sức khoẻ lắm.
Vâng ạ, thức muộn hại sức khoẻ, ông lên tầng 3 mà xem con trai ông đi ông Cường, hành con gái nhà người ta tới mức nào.

Ta nói a… 11h hơn rồi mắc cái giống gì mà dụ dỗ ngon ngọt, để rồi phóng ra ngoài tới 2 lần rồi vẫn bắt Tiểu Phụng vuốt tiếp, bàn tay nhỏ nhuốm đầy t*** d*** màu trắng đục sền sệt như thạch.
- Long à.

Em cầu xin anh đấy đừng bắt em làm nữa được không?
- Long hứa, lần này… aa là lần cuối, nốt lần này thôi rồi chúng ta đi ngủ.

Anh yêu em lắm em biết không.
Vâng, yêu lắm với chả yêu vừa, nói yêu người ta mà bắt người ta làm cái gì cái gì thế kia hả ông tướng.

Nhưng Mạnh Long cũng là người biết giữ lời, nói được làm được thế nên phóng ra lần cuối rồi thôi, rửa ráy sạch sẽ tinh tươm, cũng vệ sinh cá nhân nữa, xong xuôi hết rồi Long bồng Tiểu Phụng sang phòng bên ngủ, còn Phòng của Phụng thì vào trưa ngày mai Long đi học về sẽ dọn sau ahihi.
Ở 1 khách sạn nằm trên quận Hoàn Kiếm, có 2 tiếng cười khanh khách phát ra từ phòng vip 503, đó là mẹ con bà Thanh Hương.

Các bạn còn nhớ chứ, bà Thanh Hương vợ ông Quốc sau khi dâng 2 tay cho Mạnh Long dự án S92, Long đã tha thứ cho Thuỳ Linh, không truy cứu cũng không đăng clip nóng lên mạng.

Bà Thanh Hương bị ông Quốc đẩy ngã xuống đất, đầu đập vào bậc cầu thang, cũng mới từ viện trở về có 1 2 hôm thôi.

Bà Hương cùng con gái cũng đã xem được clip 2 cậu thiếu gia tranh giành phụ nữ rồi.

Bà nói:
- Không ngờ nó lại nặng tình với con bé Tiểu Phụng đó.
- Mẹ.

Mẹ phải trả thù cho con.
- Gớm mày thì cũng đú đởn cơ.

Mất trinh từ trước rồi còn ra vẻ, trách ai.

- Nhưng mẹ cũng muốn Mạnh Long làm con rể mà không phải sao, mẹ còn nói con nữa… haizz…
- Dự án S92 mất vào tay Long Phụng, đối với chúng ta cũng đau lắm.

Bao nhiêu công sức mồ hôi tiền bạc của mẹ.
Bà Thanh Hương nói rằng ai rồi cũng phải có điểm yếu thôi, và Mạnh Long tuy là đại ca của 1 băng xã hội đen, sau lưng có tập đoàn Long Phụng chống đỡ nhưng cũng có điểm yếu, và điểm yếu có lẽ chính là cô bé được nhắc đến trong đoạn clip.
- Mẹ ơi.

Chúng ta phải làm gì ạ?
- Chúng ta phải có đồng minh đã.

Phương Đông mất rồi, chúng ta phải tìm đồng minh khác để dựa dẫm.

Con còn tiền không, góp vào với mẹ.
- Con còn.

Ngày mai con sẽ ra cây rút cho mẹ.
- Còn mấy trăm nghìn thì mẹ không cần đâu nhé.
- Mấy trăm nghìn cái gì chứ.

Mẹ muốn 100 triệu con cũng có kìa.
Hahahahahahaa… Hai mẹ con cười với nhau khoái chí lắm rồi cùng nhau đi ngủ.

Sáng hôm sau, 5h sáng như thường lệ Long đã dạy rồi nhưng chưa có quét sân vội mà việc đầu tiên cậu làm đó là sang phòng soạn sách vở cho Phụng, ok xong rồi, lấy đồng phục thôi, nhưng…
- Trời đất ơi gì mà toàn màu trắng với be không vậy.
{Thì nội y con gái đang tuổi đi học không màu trắng với be thì màu gì hả cha nội.}
Long sau khi lục tung hết cả đống nội y của Phụng, Long mới nghĩ là mình nên mua cho Phụng vài món đồ đỏ đen nữa, da trắng như Phụng mà đi ngủ suốt ngày mặc áo phông quần lửng kín cổng cao tường quá hầy nhìn chẳng quyến rũ chút nào cả, Long gật đầu chắc cú lắm, để cho Phụng tự lấy đồ rồi sau đó đóng cửa tủ quần áo lại, coi như là chưa có đụng vào nó.
- ÔI… ÔI trời đất ơi… Ph… Ph Phụng.
- Anh làm gì mà thấy em giật bắn mình như vậy.

Đi ra để em chuẩn…
1 chiếc quần lót màu hồng phớt có đính nơ cùng tông rơi xuống đất, Phụng mới tá hoả ra đi tới xem tủ quần áo, trời ơi là trời, quần áo bị lộn tùng phèo hết cả lên thế kia.
- Vũ Mạnh Long! Anh có muốn ăn đập không hả? Sao lại lục tung quần áo của em?
- Anh… ờ anh… anh muốn chuẩn bị đồng phục cho em thôi.

Anh anh không có ý gì khác…
- Em không cần.

Từ giờ trở đi em cấm anh sang đây nữa, rõ chưa!
- Nhưng đây là nhà anh mà.
- À đúng rồi.

Nhà anh nhưng đây là phòng em.

Anh còn bén mảng sang đây nữa thì em sẽ xuống phòng mẹ học bài rồi ngủ luôn ở đó cho dừa lòng anh.
- Kìa Phụng.

Anh xin lỗi, anh chỉ muốn giúp em thôi mà…
5h15’ rồi chưa thấy con trai đi quét sân vườn, bà Duyên đi lên trên phòng ngủ của Long để gọi, thế mà căn phòng đang mở toang ra nhưng chẳng có ai ở trỏng, bên phòng kia thì đang đóng, bà mở hé cửa phòng của Phụng ra thì thấy cô đang tức giận với Long.

Haizz con trai bà lại gây ra chuyện gì rồi?
- 2 đứa có chuyện gì vậy?
- Dạ dạ con chào mẹ.
- Con chào mẹ ạ.
Khứu giác của bà Duyên khá nhạy, cho nên bà đã ngửi thấy 1 mùi gì đó tanh nhẹ, nhưng bà cũng không tỏ ra bên ngoài, chỉ nhỏ nhẹ bảo con trai mình xuống quét sân vườn bằng cách xách tai rồi lôi xuống.

Bà từ trước tới giờ luôn dùng chiêu này với Long mỗi khi Long lười không chịu quét sân.

Bà vừa xách tai vừa đi vừa hỏi chuyện là lí do vì sao mới sáng ngày ra Tiểu Phụng đã bực tức rồi.
- Con chỉ là muốn giúp em ấy.
- Giúp việc gì mà con bé lại bực như vậy?
- Dạ con… con… con chuẩn bị quần áo cho em ấy ạ.

Nhưng rõ ràng chúng con đã làm chuyện đó với nhau, em ấy còn ngại gì nữa ạ.

Với cả đêm hôm qua em ấy cũng làm cho con bằng tay.
Bà Duyên nghe xong cười sặc cười sụa, còn con trai bà thì đi tới cầm chổi quét sân, gương mặt cũng bắt đầu ửng hồng.

Bà Duyên nói:
- Con nhìn lại bản thân con xem, đúng, đúng là đã từng ngủ với nhau, nhưng đó là sự cố, lúc đó con vẫn chưa biết con bé là Tiểu Phụng cho nên con hung hăng chà đạp chỉ để thoả mãn nhu cầu.

Còn bây giờ đã tìm lại con bé, con phải chững chạc 1 chút chứ.

Con nói con bắt con bé làm bằng tay mà mặt con cũng đỏ lên xấu hổ rồi kia!
- Con… con con đâu có xấu hổ chứ, trời nóng mà mẹ.
- Chỉ giỏi nguỵ biện thôi.

Quét cho sạch vào rõ chưa!
Quét sân xong rồi ăn sáng để còn đi học, Phụng chẳng nhìn Long tới 1 lần, cứ chỉ chăm chăm mà ăn sáng rồi né tránh ánh mắt của Long.

Phụng ghim Long không chỉ bởi chuyện hồi sáng nay Long lục tủ quần áo mà còn cả chuyện tối qua nữa, tới giờ Phụng vãn còn thấy hãi hùng.
- Phụng ơi.


Anh xin lỗi Phụng rồi mà.

Tha thứ cho anh đi mà nha!
- Em không có để ý gì đâu.

Anh ăn đi rồi còn đi học.
- Long.

Ăn uống cho xong đi rồi lên thay đồng phục, bố đợi bên dưới.
- Dạ… dạ vâng ạ bố.
Ông Cường tuy là con người điềm đạm nhưng Long cảm giác sáng nay bố mình có điều gì đó khác thường lắm, mặt vẫn bình thường ăn uống rồi xem tin tức buổi sáng nay máy tính bảng nhưng giọng nói có tới 7 8 phần nghiêm nghị.
- Dạ cháu mời bác, con mời bố mẹ.

Con đã đủ rồi ạ.

Con xin phép.
Long khép nép chạy lên phòng, khi đó ông Cường mới xả vai trở về bình thường hiền lành điềm đạm.

Ông tuy không có ưng bụng lắm với cách dạy con có phần cứng rắn của vợ mình cho nên ông mới nói như vậy, nhưng không có nghĩa là ông không uốn được con mình.

Ông mong muốn 2 bố con trên đường tới trường có thể trò chuyện với nhau như 2 người đàn ông.
- Dạ bố ơi, con xong rồi ạ.
- Ừ.

Chào mọi người nhé 2 bố con tôi đi trước.
- Dạ con chào bố, chào Long nhé.
Long chạy lại thơm vào má Phụng 1 cái rõ kêu xong chạy ra xe theo bố đi học.

Hôm nay chú Khánh lại không lái xe mà ông Cường đích thân lái.

“Thôi chết rồi, hay hay là mình cao su giờ quét sân nên mẹ khoe với bố nhỉ? À mà không phải đâu, bố có nhiều hôm còn quét sân cùng mình.

Vậy thì là chuyện gì đây?”
- Long.
- Ơ dạ vâng ạ bố.
- Nói cho bố 3 lí do con đính hôn với con bé.
- Dạ, 3 lí do ạ.

Vâng.

Thứ 1 là con đợi chờ em ấy mười mấy năm rồi bố ạ, lúc còn nhỏ con nghe thấy tên em ấy, để khắc sâu tên em ấy vào trong tim mình con đã viết không ngừng nghỉ 3 chữ Hoàng Tiểu Phụng.

Đó là nỗi nhớ.

Thứ 2, là con và em ấy đã là của nhau.

Và thứ 3… thứ 3 là có người nhăm nhe tranh giành em ấy với con bố ạ.
- Được rồi.

Vậy bố hỏi con, con đã có hành động gì khi biết được có người nhăm nhe cướp Tiểu Phụng? Và con xem cái hành động đó của con là hành động đẹp hay hành động ẩu.
Nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần móc họng, ông Cường hỏi Long ư câu nhỏ nhỏ thôi nhưng Long tịt ngóp, không biết nên nói thế nào với bố mình.

Còn 10’ lí xe nữa mới tới trường, Long mới nói với bố mình 1 câu xin lỗi, và đó là hành động ẩu.
- Tại sao lại là hành động ẩu? Trả lời thật lòng cho bố biết.
- Dạ… chiều qua con đã tới quán cafe.

Người nhăm nhe cướp em ấy lại là con bà Thảnh, kém con với em ấy những tận 2 tuổi.

Nó lại là thằng cho vay làm ở tiệm cầm đồ ông Sáu đó bố à.

Con mới ghen rồi túm lấy cổ áo nó cảnh cáo ạ.
- Rồi con còn ném vỡ ly nước của người ta nữa mà.

2 cậu thiếu gia tranh giành phụ nữ.
Mạnh Long không tin vào tai mình, chẳng lẽ có người lại quay video của Long với Minh Huy rồi đăng mạng sao? Ông Cường nói Long vào Facebook gõ tựa đề đó đi là sẽ thấy, từ tối qua là mấy trăm nghìn lượt xem rồi, và trong số đó đại đa số người bình luận là phụ nữ.

Họ chỉ trích thiếu gia của tập đoàn Long Phụng rằng quá trẻ con, bà bênh vực cho cậu thiếu gia mặc áo sơ mi đẹp trai kia.
- Bố… con… con không biết mọi chuyện lại như thế này.

Con xin lỗi bố ạ.
- Không sao.

Coi như nó là 1 bài học cho con, lần sau đừng làm ảnh hưởng tới lợi ích chung của tập đoàn, chứ còn bố thì bố thấy con rất mạnh mẽ, tuy có hơi trẻ con 1 chút nhưng trong hoàn cảnh của con lúc đó thì ai cũng sẽ có cư xử giống con thôi.

Và trong cuộc họp báo sắp tới, con sẽ phải giải thích với cánh báo chí về đoạn video đó đấy.
- Dạ con hiểu ạ thưa bố.

Con chào bố con đi học ạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận