- Phụng! Phụng!
- Dạ cháu chào cô.
- Sữa đậu của cháu.
Cô cho ít đường đấy nên thoải mái mà uống nhé.
- Dạ cháu cảm ơn cô ạ.
À!
Phụng đưa cho cô bán hàng 1 phong bì thư, bên trong có 1 lá thư viết tay, Phụng nhờ cô bán nước đưa cho người đã tặng sữa đậu cho cô mỗi ngày sau đó Phụng mới quay vào trong cổng trường.
- Trời ơi.
Tôi phải làm bồ câu cho 2 cô cậu này tới bao giờ đây.
Canh mãi rồi có thấy cậu bé đó tới nữa đâu.
- Cô ơi cho cháu cốc nhân trần.
- Cô không có nhân trần, chỉ có nước… A cậu bé đây rồi.
- Dạ.
Có gì không vậy cô?
Đúng là Minh Huy người đã tặng Tiểu Phụng nước mỗi ngày rồi, cô bán nước đưa cho Huy phong bì nói rằng Tiểu Phụng có nhờ cô đưa cho người đã tặng sữa đậu đó.
Cô bán hàng còn bảo chắc là thư tình hoặc thư cảm ơn rồi cười hihi.
- Cháu cảm ơn.
Cô cho cháu cốc cafe hoà tan cũng được ạ.
Huy tò mò xe phong bì ra, ồ đúng là thư này, lại còn được viết bằng bút với nét chữ tròn trịa đẹp đẽ với nội dung là cảm ơn Huy trong mấy ngày qua đã quan tâm tới Phụng.
Và có 1 đoạn mà Huy đọc xong cười tươi lắm, Phụng viết thế này:
[Anh Huy à, khi gặp và tiếp xúc với anh vào sáng hôm qua ở quán nước, tôi cảm thấy anh rất đỗi quen thuộc.
Trong trí nhớ của tôi thì tôi có quen với 1 người, và tôi luôn mong người đó có 1 cuộc sống tốt đẹp, tôi có cảm giác anh là người đó.
Dù gì tôi cũng cảm ơn anh nhiều lắm.
Đừng có phung phí tiền bạc quá nhiều với tôi nhé @.@]
Huy đọc xong không có nhắn lại cho Phụng cái gì cũng không có chuyển lời cho cô bán nước để cô nói lại với Phụng mà uống ừng ực hết cốc cafe nhạt thếch rồi đứng dậy trả tiền và đi.
Vi vu trên con SH, thực chất Minh Huy muốn làm cho Phụng ngạc nhiên cơ, chứ nói luôn ra mình là thằng Tèo năm xưa thì mất hay.
Về lại tiệm cầm đồ thì thấy Thắng đang đứng bên cạnh con mẹc hút thuốc lá:
- Chào cậu hai ạ.
- Bà ấy lại lên trên này?
- Dạ thưa cậu, bà chủ đã đưa cậu cả Minh Dương lên trên này ở hẳn ạ.
- Thật như vậy sao? Anh Dương đang ở đây?
- Dạ vâng.
Cậu cả đang bên trong cửa tiệm cùng bà chủ đang bàn công chuyện với ông Sáu đó cậu.
- Cảm ơn anh.
Minh Huy đánh lái vào trong sân sau của tiệm, dựng chân chống xuống 1 cái quay ra mới đi được có vài bước thôi thì thấy Minh Dương chạy ra dang 2 tay sang ngang:
- Huy ơi là anh đây!
- Anh Dương! Anh Dương!
2 anh em chạy tới ôm nhau thật chặt rồi ngồi luôn ở ngoài sân sau đó nói chuyện tâm sự với nhau luôn.
Minh Dương nói rằng mẹ của 2 cậu đã mua lại cả 1 khách sạn to lắm ở bên Hà Đông ấy, rồi sẽ cho Minh Dương đi học luôn trên này vào thứ 2 tuần sau.
- Huy ơi 2 anh em mình học chung 1 trường nhé.
Anh có nghe mẹ nói em học tới lớp 9 ở trong cô nhi viện hả?
- Vâng.
Em cùng với anh chị và các bạn được thầy dạy tới lớp 9.
Cũng biết chút chữ nghĩa, nhưng em…
- Không có nhưng.
Anh sẽ giúp em học mà.
Em của anh thông minh lại đẹp trai, chắc chắn sẽ là 1 người tài giỏi đó.
- Haha anh này.
Anh và bà ta ở đâu?
Minh Dương vỗ vào môi Huy như trách phạt, Minh Dương nói Huy không được gọi mẹ mình là bà ta mà phải gọi là mẹ chứ.
Mẹ vì 2 cậu mà đã mua cả khách dạn đó chỉ để cho Minh Huy với Minh Dương có chỗ ở và hướng dẫn cho 2 người con trai tập tành kinh doanh.
- Em sẽ tha thứ cho bà ấy.
Nhưng không phải bây giờ Dương à.
- Sao vậy em?
- Mười mấy năm qua bà ấy bỏ em đi tìm trầm mong đổi đời, muốn bỏ qua là bỏ qua dễ dàng hay sao?
Minh Huy kể lại cho Dương nghe chuyện mình tận mắt chứng kiến khi ở cô nhi viện khi Huy mới lên 6 tuổi, nhìn thấy những người bạn đồng trang lứa với mình có người nhận nuôi, nhìn bạn mình cười với người ta rồi gọi họ là bố mẹ nữa, Huy thèm lắm, cứ lúc nào không học là lại chạy ra chỗ chú bảo vệ ngồi ngóng mẹ, lúc nào cũng tự dặn lòng mình rằng mẹ sẽ tới đón mình thôi.
- Huy…
- Em ngày nào cũng vậy.
Những ngày được thầy dạy học thì cứ học xong là chạy ra cổng ngóng.
Haha sau đó em nản rồi, có hôm còn đánh nhau với 1 thằng hơn em 2 tuổi, nó nói với em là mẹ mày đã bỏ đi theo người đàn ông khác rồi, mẹ mày là đ*, mẹ mày sẽ không bao giờ tới đón mày đâu.
3 năm tiếp theo, lúc em 10 tuổi, em không còn muốn đợi mẹ nữa.
- Tại sao em lại trốn cô nhi viện thế?
- Vì em muốn khám phá thế giới bên ngoài, năm bà ấy bỏ em đi, em cũng đi theo hướng đó, chẳng có 1 cái gì mang theo, cũng chẳng có tiền bạc hay đồ ăn nước uống.
Cứ đi thẳng, đi thẳng nữa và đi thẳng mãi mãi… tới khi nhìn thấy Tiểu Phụng đứng nướng thịt xiên xúc xích, em chỉ biết đứng xoa chiếc bụng đang đói cồn cào mà nuốt nước bọt.
Bên trong vẫn đang bàn chuyện nên không nghe được 2 anh em nói chuyện, nhưng Thắng đã đứng nép sau bờ tường ngay sau lưng cậu cả Minh Dương từ đầu rồi nên nghe thấy hết cuộc nói chuyện rồi.
Bảo sao mà Minh Huy chưa tha thứ cho mẹ mình như vậy.
Nếu so ra thì cậu cả Minh Dương vẫn còn sướng chán khi được bác nuôi ăn học hơn 10 năm trời.
- Cậu cả, cậu hai.
Bà chủ mời mọi người đi ăn trưa ạ.
- Em biết rồi.
Huy ơi chở anh đi nha! Anh muốn ngồi xe máy.
- Ok luôn.Em sẽ đèo anh bằng chính con xe mà em mua được.
Ăn trưa ở đâu vậy anh?
- Dạ là Bò tơ quán Mộc mà hôm bữa bà chủ cùng cậu 2 và ông Tuấn đã ăn ạ.
- Đi thôi Dương!
Huy đèo Dương bằng xe máy đi trước, Dương ở đằng sau có hỏi về đoạn video clip của Huy với cả Mạnh Long, được mấy trăm nghìn lượt xem và comment rồi đấy.
- Chuyện đó sao? Haha em muốn cạnh tranh công bằng với đại ca băng Mãnh Long.
- Anh đó là đại ca 1 nhóm xã hội đen à?
- Đúng vậy.
Nhưng anh ta chưa có kinh nghiệm quản lý, băng Mãnh Long đó thực chất là phục vụ cho lợi ích của tập đoàn Long Phụng.
- Anh cũng có nghe tới tập đoàn đó.
Rất nổi tiếng trong giới F&B.
- Đúng vậy.
Họ cũng sắp lấn sân sang lĩnh vực bất động sản xây dựng.
Vì đi xe máy cho nên 2 anh em đã tới trước mọi người luôn rồi và đang xem menu.
Dương cũng thích ăn bò giống Huy nên gọi lẩu bò dành cho hơn 30 người.
- Cậu Huy.
Cậu đây là…?
- Đây là anh trai cháu, Hoàng Minh Dương.
Còn đây là chú Hạnh chủ nhà hàng.
Chú vẫn nói các anh chị làm cho cháu đĩa bò xào hành tây nhé, nhiều hành tây chút.
- Haha được được.
Ân nhân lại còn là khách quen của tôi nên tôi nhớ lắm.
Thiếu gia Mạnh Long hôm nay bực lắm và cảm thấy rất phiền phức, video 2 cậu thiếu gia nhà giàu tranh giành phụ nữ đó không chỉ có mỗi lớp cậu biết mà còn các lớp khác nữa.
Toàn Phong bạn thân của cậu từ năm học cấp 2 đi tới vỗ vai rồi hỏi rằng có phải cô bé tên Tiểu Phụng được nhắc tới trong đoạn video là người đã đi cùng Mạnh Long mua sắm ở Royal City không?
- Phải.
Làm sao?
- Cô bé đó may mắn thật à nha, khi mà được cả 2 công tử đều yêu thích và hâm mộ.
- Tiểu Phụng được định sẵn là vợ tao ngay từ đầu rồi.
Còn thằng đó… haha thằng đó mà công tử với thiếu gia nhà giàu cái gì, chỉ là 1 thằng cho vay có chút nhan sắc.
Rõ ràng là thiếu gia Mạnh Long ghen tị, Minh Huy không chỉ có chút nhan sắc mà nhiều nhiều đấy.
Đám con gái trong lớp đều vui thích và muốn tìm hiểu về cậu thiếu gia mặc áo sơ mi kia lắm, trời ơi gì đâu mà replay mãi cái đoạn mà Minh Huy cười thôi.
- Trời ơi mày nhìn đi Hoa.
Hàm răng ấy nụ cười ấy…
- Rụng tim tao rồi mày ơi.
Mạnh Long nghĩ ngợi, sau đó đập bàn đứng dậy đi ra chỗ bọn con gái đang suýt soa độ đẹp trai của Huy.
Long nói:
- Chúng mày muốn tìm hiểu về thằng đó đúng không?
- Mày biết anh này à Long?!
- Biết.
Chúng mày tới nhà tao dự sinh nhật thì sẽ thấy nó ngay.
- Mày mời bọn tao tới hết sao?
- Ờ.
Nhớ mang quà mừng sinh nhật tới tặng cho tao là được.
Mạnh Long cao tay lắm, cậu mời hết đám con gái ở lớp mình (17 đứa) tới nhà mình ăn sinh nhật, với ý đồ rằng đám con gái hám trai đẹp này sẽ vây bên cạnh Huy để Huy không có chú ý tới Phụng của cậu nữa.
Trừ Long đã có Phụng ra rồi thì chẳng phải thằng đàn ông nào cũng thích gái xinh à.
Thời gian trôi mau đã tới tiết 4 rồi, chỉ còn học xong tiết này nữa là Long sẽ tan học rồi, cô giáo chưa vào Long quay xuống hỏi Toàn Phong, rằng không biết nên đi đón Phụng tan học hay là nấu cho Phụng 1 bữa cơm trưa tình yêu.
- Tao nghĩ mày nên nấu ăn, đi học về đói thấy bà mẹ.
Con bé đó cũng đi xe còn gì.
- Ok vậy tao sẽ đi đón em ấy.
- Ơ…
Đã quyết định như vậy rồi thì còn hỏi Toàn Phong làm cái gì chứ trời, Toàn Phong cạn lời luôn với Long.
Bên chỗ Phụng thì đang ra chơi, điện thoại của cô luôn để chế độ yên lặng khi tới trường cho nên Phụng không có biết Huy nhắn tin cho mình, tới khi rút điện thoại ra nghe nhạc 1 chút thì mới thấy nó, tin nhắn báo từ 1 tiếng trước rồi.
Tin nhắn như sau:
[Nếu Tiểu Phụng muốn biết tôi là ai, thì tới ngày sinh nhật đại ca băng Mãnh Long sẽ biết thôi.
Đối với tôi, 500k mà tôi phung phí kia nó không là gì cả.
Hãy lo cho sức khoẻ của mình trước đi, sữa đậu rất tốt cho bệnh tim của Tiểu Phụng bây giờ đấy.]
- Anh ta nhắn tin cho mình sao?
- Lớp phó à.
Anh nào vậy?
- Không có gì đâu Hoa.
“Đó có gọi là 1 sự quan tâm thầm lặng không nhỉ? Không quen biết gì nhưng lại tặng mình sữa đậu mỗi ngày.
Là sao?” Trống vào lớp rồi nên thôi, Phụng không có suy nghĩ gì nữa hết, chuẩn bị sách vở cho tiết 4 để học bài.
- Đây, anh Dương ăn đi này!
- Nhưng thịt còn sống mà, em nhúng lại thêm đi.
- Không không.
Bò nhúng lẩu chỉ cần mấy giây thôi rồi là ăn được rồi anh.
Minh Dương không ăn được thịt còn sống nhưng nhìn ánh mắt cùng gương mặt có vẻ uy tín của đứa em trai cùng mẹ khác cha thì Dương cũng ăn thử.
Công nhận là nó ngọt đi và mềm chứ không dai nhách như bình thường.
- Oa.
Mềm quá.
- Haha anh nhìn em này.
Minh Huy lấy 1 miếng ba chỉ bò Mỹ rồi xoáy xoáy vài vòng, cho vào nồi lẩu đang sôi sùng sục và đợi vài giây xong nhấc miếng thịt bò đó lên và cho luôn vào miệng nhai.
- Anh thử đi!
Và sau đó, cứ như vậy, Minh Dương thích thú với cách ăn thịt bò kiểu này, 2 anh em chơi hết sạch cả 2 khay nhỏ.
Bỗng báo thức của ai đó reo lên, ồ không ai khác là báo thức của Huy.
Ờ 10h40’, sao lại báo thức kêu lúc này vậy kìa.
- Xin phép mẹ, chú Sáu và các anh.
Huy đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ồ dĩ nhiên là có cầm theo điện thoại rồi.
Làm gì à? Thì còn làm gì khác ngoài ngóng chờ 1 cái tin nhắn của người đó chứ.
Không nhắn tin thì thôi, nhưng cảm giác chờ đợi nó khiến Huy mất kiên nhẫn vài phần.
- Không 1 tin nhắn? Tiểu Phụng chưa đọc à?
Ting ting…
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện liền, linh thế chứ.
[Tôi có xem qua cái video kia giữa anh và Mạnh Long.
Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, tôi rất cảm kích về điều đó.
Dù anh làm ở chỗ tiệm cầm đồ, ít nhiều có sự khinh khi ghét bỏ của 1 vài người… Chúng ta làm bạn nhé.]
Nụ cười tươi tắn xuất hiện trên môi Minh Huy, theo đó mà chiếc răng nanh xuất hiện, duyên chưa yêu chưa kìa haha.
Chúng ta làm bạn nhé? Bạn ư? Cũng là 1 bước tiến khá tốt đấy cho việc chiếm được tình cảm của Tiểu Phụng.
Huy giật nước rồi đi ra rửa tay nhanh chóng quay lại bàn ăn.
- Mẹ, chú Sáu.
Con có việc phải đi 1 chút.
Mẹ với chú Sáu và các anh về trước nhé.
Dương, em sẽ nhắn tin với anh sau, hihi.
- Huy.
Em chưa có ăn là bao mà.
- Dương, con kệ em đi.
Đi đi con, chút nữa về khách sạn Wyndham nhé, 3 mẹ con chúng ta sẽ ở đó.
- Vâng.
Thay vì bà ta hay bà ấy thì Huy đã gọi mẹ rồi đấy, mặc dù còn miễn cưỡng nhưng điều đó cũng làm cho bà Thảnh vui vẻ và hạnh phúc.
Huy nhanh chóng ra xe bà quay về phía đường La Khê Hà Đông, chỗ đó là trường của Phụng học.
Huy định sẽ mua cho Phụng 1 cái gì đó dạng như đồ ăn trưa nhẹ nhàng, nhưng nghiên cứu mãi rồi thì thấy hoa quả trái cây là sự lựa chọn duy nhất và tốt nhất vào lúc này nên Huy đi tìm nơi bán nước ép trái cây nguyên chất.
- A kia rồi.
Đập vào mắt Huy là 1 cửa hàng bán bắp rang bơ và nước ép, Huy lái xe đi tới, dựng chân chống xe xuống và hỏi chị bán hàng có nước ép nào tốt cho người bị bệnh tim bẩm sinh mà dễ uống không?
- Chị có nước ép lựu.
Nước ép lựu là tốt lắm và cực kỳ dễ uống.
- Em lấy 3 chai ạ.
- Ôi… đẹp trai quá.
Của em 36, chị lấy em 30k thôi.
- Chị cứ lấy đúng giá đi không sao đâu.
Huy trả tiền rồi uống thử 1 chai, ừm ngọt thanh mát quá chứ.
Ực hết cả chai, Huy nhìn đồng hồ đã 11h25’ rồi, sắp tới giờ Phụng tan học nên cậu nhanh chóng phóng xe tới gần cổng trường.
Nhưng 1 cảm xúc khó hiểu nảy ra trong lòng cậu, Huy dừng xe lại và nghĩ rằng mình đang làm gì thế này? Và Huy có đang đi sai đường không?
Đâm lao thì theo lao thôi, Huy nổ máy xe và đi tiếp, tới cổng trường rồi thì thấy Mạnh Long đang ngồi uống cafe cóc ở quán chè chát.
- Thiếu gia nay rảnh rỗi quá.
Chắc là học 4 tiết hay sao?
- 4 hay 5 không phải chuyện của mày.
- Làm gì mà nặng lời với nhau thế?
- Mày muốn tới sinh nhật của tao lắm sao?
- Tôi không tới đó vì sinh nhật anh, tôi tới vì Phụng, bởi vì tôi có điều muốn nói với cô ấy.
- Muốn nói gì thì nói với tao, tao sẽ chuyển lời.
- Đây là chuyện giữa tôi và Phụng.
À mà còn nữa, Phụng muốn làm bạn với tôi đấy.
Ừm tôi nghĩ là anh nên đừng có ghen quá, ghen là mất người yêu đấy tôi nói thật.
Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, Long nén cục tức vào lại trong bụng, Tiểu Phụng đã là người của Long rồi thì mãi mãi sau này đều chỉ ở bên Long thôi, sợ ảnh hưởng tới tập đoàn nữa cho nên Long không đôi co bới Huy nữa mà đứng dậy đi vào thẳng trong sân trường luôn.
Huy không có đi theo vào, cậu gửi chai nước lựu đỏ cho cô bán hàng nước quen thuộc kia, nói phải đưa bằng được cho Phụng, còn nói thêm 1 câu uy tín hơn nữa rằng Phụng đã coi Huy là 1 người bạn rồi.
Huy đứng dậy và rời đi thì cũng vừa vặn trống trường đánh báo tan học, Mạnh Long chẳng cần che đậy gì hết cả, cậu chằng ngại scandal của mình trên mạng, cứ chỉ đứng ở ghế đá chờ phượng hoàng bé nhỏ.
2’ sau:
- PHỤNG! PHỤNG ƠI!
- Ơ… Mạnh Long.
Cô nhanh chóng đi tới chỗ Long đang đứng rồi định hỏi sao Long lại tới đây, có phải tiết cuối được nghỉ không thì nhận ngay 1 nụ hôn của Long rồi.
- Kìa Long.
Mọi người sẽ…
- Anh hôn phượng hoàng của anh mà, mọi người sẽ không nói gì hết.
Xe em để ở nhà xe hay để nhà dân?
- Em gửi ở nhà dân bên ngoài cổng trường.
- Hihi tốt đó, cho đỡ phải bon chen, mình đi nào.
Mạnh Long hôn rồi nắm tay Phụng kéo đi trước bao nhiêu con mắt ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có của các bạn.
- Phụng ơi! Cậu bạn của cháu gửi cho cháu chai nước này.
- Dạ cháu cảm…
- Cô lấy uống đi ạ.
Phụng của cháu có nước rồi ạ.
Long chẳng vừa, đưa cho Phụng chai nước cam, dắt xe ra cho cô rồi nhảy lên cầm lái còn cô ngồi phía sau.
- Phụng.
- Dạ cháu cảm ơn cô ạ.
Phụng ngồi sau nhận lấy chai nước lựu đỏ, còn Long ngồi trên có vẻ khá bực, chai nước đó của Huy gửi cho cô mà sao cô lại nhận nó chứ.
Nhưng thôi về nhà đã, cả Long và Phụng đều đói bụng rồi.
- Nay anh 4 tiết thôi à?
- Hihi đúng rồi á.
Nên anh tới đón phượng hoàng.
Phụng uống trước chai nước cam để Long vui lòng chứ thực sự cô không thích uống loại nước này cho lắm vì nó có hơi 1 chút ngăm ngăm đắng.
- Cảm ơn anh về chai nước cam nhé.
Nó thực sự rất ngon.
- Nào nào.
Mình sắp là vợ chồng của nhau, em đừng nói những câu khách sáo như vậy mà.
- Long à.
Đoạn video đó em đã
- Anh không hối hận về những việc mình làm.
Em là người của anh rồi Phụng à.
Đúng, chính vào đêm đó Tiểu Phụng cô đã là người của Long rồi, việc mà cô nhận sữa và nước từ 1 người con trai khác ít nhiều cũng sẽ dẫn tới chuyện ghen tuông.
- Anh ta là bạn của em Long à.
- Anh không muốn em giao du với bọn cho vay.
- Em có cảm giác rất quen thuộc ở người đó.
Anh còn nhớ Tèo, người em đã kể với anh không?
- Và em nghĩ thằng đó là Tèo năm đó?
- Vâng anh à.
Vậy nên… em mong anh… đừng có ác cảm với anh ta nhé.
Dòng đời xô đẩy thôi, nếu thực sự
Long ok thôi, nếu thực sự đó là Tèo năm xưa được cô tặng chiếc bánh mỳ thịt xiên xúc xích, thì Long nên cạnh tranh công bằng với Huy rồi, bởi sự quan tâm giúp đỡ nhau nó cũng là điều kiện tiên quyết hình thành nên 1 tình yêu đẹp.
Tình yêu đẹp ư? Long có cho Huy tới gần Phụng hay không thì Lana tôi đây không chắc lắm.
Nhưng mà Lana tôi thấy có mùi khét các bạn à, phát ra từ mẹ con nhà bà Thanh Hương.
Bà Hương có dùng tiền thuê thám tử theo dõi hành động của Mạnh Long để chờ cơ hội trả thù cho con gái.
Những bức ảnh được gửi tới cho bà Hương thật rõ nét làm sao, 2 người con trai này đúng là đang tranh giành 1 người con gái, và bà ta cũng có ảnh của Phụng rồi.
- Con này là Phụng.
Chẳng phải nó là chữ Phụng của tập đoàn Long Phụng sao mẹ.
- Ừ.
Vậy là đã rõ, nó có liên quan tới vợ chồng Cường Duyên.
Và con bé này chính là điểm yếu của thằng Long.
- Dạ.
Mẹ có ý gì không ạ?
- Chẳng phải thằng Long nó yêu con bé này sao? Chỉ cần cho nó ngủ với trai rồi thằng Long bắt tại trận, haha chắc chắn rằng thằng Long nó sẽ ghê tởm con bé này thôi.
Và lúc đó con biết phải làm gì rồi đấy.
- Ok mami.
Khách sạn Wyndham Garden, bà Thảnh cùng 2 đứa con đi 1 vòng từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên, có bể bơi đấy và Huy rất thích nó, chứ còn nhà hàng thì chưa ăn nên không biết thế nào.
- Mẹ xác định mua đứt khách sạn này sao?
- Đúng vậy.
2 con thấy sao về các tiện ích ở đây?
Minh Dương nói rằng có bar và bể bơi, thì thực sự mà nói khách sạn nào cũng vậy thôi, không có gì nổi trội hết.
Còn Huy lại nghĩ khác:
- Theo con thì khách sạn 4 sao như này cũng ổn.
Bể bơi trong nhà thực sự là không thích thú cho lắm, nếu được ngắm bầu trời đầy sao và trăng về đêm thì sẽ tuyệt.
Còn nhà hàng thì con thấy trên mạng người ta đánh giá là ở đây dịch vụ ăn uống hơi kém.
Con chưa ăn nên không có biết.
Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ phải cải tạo lại khu vực nhà hàng.
- Anh cũng nghĩ như em, thấy trên mạng nói khách sạn này đồ ăn không phong phú.
Quan trọng là lượng khách ra vào nơi đây thế nào.
Em có ý tưởng gì ở quầy bar không?
Huy nói rằng về vấn đề bar bủng đó thì Tài lì có kinh nghiệm hơn, cả Huy ít có đu bar nên không rõ.
Ting ting.
Tin nhắn tới, Huy mở ra xem thì nó là 1 tin nhắn tới từ Phụng, Phụng nói rằng nước lựu thơm lắm, nhưng Phụng nói Huy đừng mua nữa tốn tiền lắm.
Huy chưa có trả lời Phụng vội, tốn tiền sao chứ, có 12 nghìn bọ mà cũng tốn, Phụng nói như vậy chẳng qua là vì ngại Huy thôi.
Nếu Huy nói Huy là Tèo năm xưa, thì Phụng sẽ có cảm xúc thế nào nhỉ?
3 mẹ con đi thăm quan cơ ngơi mới mẻ này của mình, kinh doanh khách sạn không dễ, ở đất Hà Nội này bay bất cứ ở đâu, nhất là Nha Trang hay Vũng Tàu thì không thể nào địch nổi với bố già Thế Phong, bởi ông là trùm trong lĩnh vực này rồi mà.
- Phụng.
- Ơi… à đúng rồi em quên mất hihi.
Mình dọn dẹp thôi.
Em quét còn anh lau nhé, còn sân thì chúng ta mỗi người 1 đầu.
Ok!
- Anh muốn nói là tới hôm sinh nhật anh… anh muốn…
- Tay nghề nấu ăn của em cũng khá lắm, hôm đó đích thân em sẽ nấu cho anh 1 bàn ăn thịnh soạn.
Đi dọn thôi, xong sớm nghỉ sớm.
Đi.
Phụng kéo tay Long rời khỏi phòng của cô ở bên biệt thự Mãnh Long.
Long có muốn Phụng nấu ăm cho đâu chứ, Long chỉ muốn hôm đó, ngày cậu bước sang tuổi 18, cậu muốn làm 1 người đàn ông đích thực.
- Tiểu Phụng à.
Anh chỉ cần em tới hôm đó
- Đại ca.
Mẹ con bà Thanh Hương, có vẻ như muốn chống đối chúng ta ạ.
- Có chuyện đó sao?
- Vâng.
Anh Đình Quân báo về, trưa hôm nay lúc cô chủ tan học, có 1 người khả nghi bám theo sau đại ca và cô chủ.
- Vậy là anh Đình Quân nghĩ rằng bà ta thuê thám tử theo dõi tôi.
- Dạ vâng ạ thưa đại ca.
Hiếu đã kiểm chứng rồi, không sai đâu, đúng là có thám tử theo đuôi, bà Thanh Hương có thể sẽ trả thù cho đứa con gái hư hỏng của mình vì bị tiêm thuốc kích dục vào người vào tối hôm đó.
- Mẹ con nhà này, haha đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Cứ để cho bà ta muốn làm gì thì làm, Mãnh Long chúng ta vẫn còn đoạn video của con nhỏ Thuỳ Linh và những việc làm của bà ta cùng chồng trong quá khứ.
- Dạ vâng.
Nhưng tôi chỉ sợ cô chủ sẽ bị hại, bệnh tim của cô chủ…
- Tôi biết điều đó mà.
Tôi biết bảo vệ cho Phụng, anh đừng lo lắng.
Hiếu cúi đầu rồi để cho đại ca và cô chủ dọn dẹp cả căn biệt thự, trước đây khi chưa thành lập Mãnh Long thì 1 mình Mạnh Long quét dọn lau nhà từ trên xuống dưới, rồi quét sân, tỉa lá úa… nói chung là vân vân mây mây.
Đó đều là do bà chủ uốn nắn từ trước rồi, nhiều lúc cũng thấy thương lắm nhưng căn nhà này lắp camera ở bên ngoài sân rồi trong nhà, với những vị trí đắc địa dữ lắm, cậu thiếu gia muốn lười cũng không được.
- Long ơi.
Có phải có chuyện gì xảy ra rồi hay không?
- Không có chuyện gì đâu, anh giải quyết được mà hihi.
- Dạ báo cáo bà chủ, gia đình Mạnh Long với mẹ con tiểu thư Tiểu Phụng sẽ đi Nha Trang vào thứ 7 tuần tới ạ, kéo dài sang chủ nhật hôm sau, với mục đích là đi xem khu đất xây dựng dự án Long Phungh Paradise.
- Chuyện đó gạt đi.
Hôm đó thằng Huy nó về dự khai trương quán bar của lão Chính.
Bà Thảnh đang ngồi trên hồ bơi, đúng là chỗ này nó khá bí bách bởi hồ bơi trong nhà mà.
Bà Thảnh hỏi Thắng về đơn vị xây dựng tu sửa công trình uy tín ở Hà Nội, thì anh Thắng nói ngay tập đoàn Khải Sơn, với chủ tịch là bà Kim Thoa, đội ngũ thợ ở đây uy tín và trung thực tuyệt đối, con trai bố già Phong chỉ tin tưởng vào 1 mình tập đoàn này.
Thắng báo cáo xong liền đi ngay nhưng bà Thảnh gọi lại và hỏi ý Thắng về khách sạn này, ngoài hồ bơi ra thì Thắng có ý kiến gì muốn thay đổi hoặc thêm bớt gì không.
- Dạ thực ra thì ngoài hồ bơi ra, con thấy ở khâu nhà hàng có vẻ không được ổn cho lắm.
Phần lớn khách ở đây nếu tới thuê phòng khách sạn thì họ sẽ chủ yếu ăn luôn ở nhà hàng bên trong khách sạn.
Chủ yếu là cách phục vụ của nhân viên và thực đơn các món ăn, cần phải điều chỉnh ạ.
Ý của Thắng cũng giống như ý của 2 đứa con trai bà Thảnh.
Bà cảm ơn Thắng cũng như tiếp thu ý kiến, nói Thắng chuẩn bị xe đưa bà đi tới tập đoàn Khải Sơn.
Bà muốn nói chuyện trực tiếp với bà Thoa.
- Dạ vâng.
Nếu bà chủ muốn gặp thì để con hẹn trước ạ.
Chứ tới đó sợ bà Thoa đi công trình.
Con nghe nói bà ấy là chủ thầu xây dựng khu đô thị L2 Imperia.
- Tôi cũng có nghe về dự án đó của bố già.
Về lĩnh vực khách sạn không ai qua được ông ta.
Cả đứa con trai xuất chúng kia của ông ta nữa.
Khen bố già Phong với anh Lâm thì có mà tới sáng mai cũng chưa xong, và cũng chỉ có người ngu dốt với dám cạnh tranh với bố già.
- Bà chủ.
Con nghĩ bà chủ nên chuyển địa điểm của công ty nhà mình lên Hà Nội.
Ở Hải Phòng không có ai chăm lo, con sợ là những người kia sẽ xâu xé tranh giành.
- Tôi biết chứ.
Lòng tham của con người mà, là không giới hạn.
Hôm nay bà Thương về sớm bởi bà hơi mệt, bà nghe nói Mạnh Long được mẹ giao việc dọn dẹp để đón sinh nhật thế nên bà về bên Mãnh Long, xem có gì giúp được thì giúp.
Vừa về tới trong sân thì ôi, haha bà là người ngồi hàng ghế dự bị rồi.
Trời ơi cái gì đâu mà á bao nhiêu người quét dọn rồi tưới cây thế kia chứ.
- Mẹ về sớm vậy ạ?
Phụng để chổi vào 1 góc rồi chạy ra xách cặp cho mẹ mình.
Long và vệ sĩ cũng quay ra chào hỏi luôn rồi lại ai về việc nấy làm nốt cho xong.
- Mẹ nay hơi đau đầu 1 chút nên xin về sớm.
- Mẹ.
Mẹ làm nhiều đó mà ăn ít đúng không?
- Con bé này.
Con đang trách móc mẹ đó sao? Tuổi già mà con, bệnh vặt là chuyện bình thường..