Long Phụng Sum Vầy


Buổi tối hôm đó, bà Ngà cùng với bà Thương, 2 bà vét hết tiền của mình ra rồi đếm, chỉ có vài đồng bạc lẻ thôi, phải kiếm cái gì bán thôi, vốn ít nhưng mình chịu khó thì trời sẽ rủ lòng thương.

Gần công viên này cũng nhiều người đi lại, bà Ngà nói 2
mẹ con ở nhà nghỉ ngơi đóng cửa cần thận vào còn bà đi tìm mối mua ngô khoai về bán.
- Mẹ con em đi cùng.

Ở nhà cũng không ngủ được.
- Ừ thế thì đi.
3 người dắt díu nhau đi ra ngoài đi dạo chơi, vì bà Thương sợ rằng sợi dây chuyền trên cổ con gái mình sẽ bị giật mất cho nên bà đã tháo ra và để ở trong túi du lịch ở nhà rồi.
- Bác ơi.

Mẹ ơi.

Ngày mai con sẽ đi bác sĩ thật ạ?
- Thật.

Mẹ với bác Ngà sẽ ở bên con Phụng à.

Con đừng sợ sệt gì hết nhé con gái.
- Dạ vâng ạ mẹ.
Không nhắc tới bệnh tình của Phụng thì thôi, nhắc tới rồi bà Thương với bà Ngà lại đau lòng.

Sinh ra trong cảnh nghèo khó gia đình lại không có 1 xu nào hết, đã nghèo lại còn gặp cái eo mà, nghĩ mà thật tội nghiệp cho Tiểu Phụng.
Ở cách công viên Thống Nhất 20 cây số, biệt thự Mãnh Long đã và đang được xây dựng.

Ông Cường sau khi trúng giải xổ số độc đắc liền thuê thợ rồi còn nhờ cả người quen ở quê mình lên phụ xây biệt thự và quán cơm Long Phụng.

Đặt tên như vậy vì ông Cường bà Duyên mong muốn tìm lại đứa con dâu đã thất lạc cùng với người bạn thân thiết bấy lâu nay.

Khổ lắm, cho người đi tìm rồi mà mãi không có kết quả gì.
- Bố ơi mẹ ơi!
- Ơi Long con.
- Mẹ ơi con viết được rồi, đẹp lắm luôn nè mẹ.
Long chạy tới chỗ công trình đang thi công, đưa cho bà Duyên xem tập vở ô ly có viết 2 chữ “Long Phụng” bằng bút rễ tre mực tím:
- Ôi đẹp quá này.

Con trai mẹ thật giỏi.
- Mẹ ơi.

Chữ Long có phải tên con không ạ?
- Đúng rồi con.

Tên con là Mạnh Long, đó là con rồng uy mãnh, mạnh mẽ và quyền lực.
- Dạ.

Còn chữ Phụng này là sao mẹ?
- Long ngồi xuống đây mẹ bảo.
Long ngồi vào lòng mẹ mình, bà Duyên đưa tay sờ lên sợi dây chuyền hình rồng vàng của Long:
- Chữ Phụng này, nó là con chim phượng hoàng.

Con chim có đuôi công và mỏ diều hâu.
- Đuôi công? Đuôi công có phải con công ở sở thú không mẹ.

Nó xoè đuôi ra to và đẹp như chiếc quạt.
- Đúng rồi, con trai mẹ thật giỏi.

Mẹ nói này, chữ Phụng, Hoàng Tiểu Phụng, là 1 bé gái thật xinh đẹp.

Con bé cũng có 1 sợi dây chuyền vàng giống con nhưng có mặt dây là hình con chim phượng hoàng.
- Hoàng Tiểu Phụng, đó là ai vậy mẹ?
- Đó là con gái của bạn thân mẹ, cô ấy...
Nói tới đây thôi bà Duyên rơi nước mắt, Long đưa tay áo của mình lau nước mắt cho mẹ mình 1 cách tình cảm:
- Cô ấy sao mẹ? Mẹ kể đi ạ.
- Cô ấy là người...!đã cho con bú lúc con mới chào đời khi mẹ ít sữa.

Mà con biết không, sữa mẹ là nguồn dinh dưỡng tốt nhất để nuôi trẻ sơ sinh
- Vậy cô ấy là người tốt đúng không mẹ?
Bà Duyên gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rậm rạp của Long, bà nói rằng cô bé nào tên Phụng, mà đeo sợi dây chuyền vàng hình phượng hoàng đó thì đó là con dâu của ông bà, và là vợ của Mạnh Long sau này.
- Vợ ạ? Vợ là gì ạ mẹ?
- Cũng giống bố mẹ hiện tại đây con trai yêu à.

Vợ chồng là người biết yêu thương nhau, san sẻ cho nhau những khó khăn gian khổ.
Ông Cường nói xong ôm lấy vợ mình và đứa con trai, nói với Long rằng Long phải ghi nhớ cho rõ, rằng vợ của Long chỉ có 1 mình Phụng, người đang sở hữu dây chuyền phượng hoàng thôi.
- Dạ con sẽ ghi nhớ ạ.

Con đi luyện viết tiếp đây ạ.

Mẹ ơi, ngày mai, ngày mai con muốn ăn chè ạ.
- Mẹ sẽ nấu cho con con trai yêu à.

Nhưng phải viết chữ cho thật đẹp biết không?
Long vâng dạ rồi lại chạy về căn nhà 1 tầng kia để học bài.

Vì sắp vào lớp 1 mà cho nên cậu bé được mẹ rèn giũa chữ viết ghê lắm, viết xấu viết ẩu là ăn vụt vào tay, thậm chí là bỏ đói luôn, chừng nào không viết xong 6 mặt giấy thì đừng có nghĩ tới chuyện ăn cơm.
- Phụng.

Hoàng Tiểu Phụng? Vợ của Long ư?
Cậu bé lẩm bẩm trong miệng, rồi viết chữ in hoa khổ to 3 chữ Hoàng Tiểu Phụng.
- Hoàng? Chắc là họ Hoàng nhỉ, Phụng thì là tên.

Còn Tiểu là sao? Tiểu, Tiểu.

A là đi vệ sinh à? Ơ.

Sao lại là đi vệ sinh?
Không trách được Mạnh Long, cậu bé được bố dạy dỗ là trước mặt người lớn không được nói ra những từ thô thiển.

Cậu cầm vở ghi lại chạy ra chỗ mẹ mình.
- Mẹ ơi mẹ ơi!
- Ơi mẹ đây con.
- Mẹ ơi.

Hoàng là họ rồi, Phụng là tên rồi, còn Tiểu là sao ạ mẹ, có phải là đi vệ sinh không ạ?
Bà Duyên đang buồn khi nhắc lại chuyện quá khứ, nghe xong câu của Long nói bà liền cười như phá.
- Ôi con yêu à.

Tiểu ở đây không phải là đi tiểu nha.

Mà là bé nhỏ đó.
- A là bé nhỏ ạ? Tiểu Phụng, Tiểu là bé còn Phụng là phượng hoàng.

Có phải là phượng hoàng bé nhỏ không mẹ?
- Đúng rồi đúng rồi.

Là phượng hoàng bé nhỏ, là bé Phụng đó con à.
- Dạ vâng mẹ.

Mẹ ơi con viết đủ 6 mặt giấy, ngày mai mẹ cho con ăn chè với đi chơi công viên nhé mẹ.
- Công viên à? Hơi xa đấy nhưng bố mẹ sẽ cố gắng để cho con đi ha!
Long nhảy cẫng lên vui sướng sau đó lại chạy về phòng ngồi luyện viết 3 chữ “Hoàng Tiểu Phụng” rồi “Phượng Hoàng bé nhỏ”.
Lúc đó chỉ có công viên Thống Nhất thôi là to nhất, trước kia khi còn ở Láng Hạ, ông Cường cũng thỉnh thoảng cho Long đi chơi công viên ngồi đu quay.
{Thời đó á ngồi đu quay là sướng lắm thích lắm đó các bạn à.

Chứ bây giờ toàn điện thoại, lúc nào cũng tóp tóp trẻ con nó cận lòi hết ra.}
Bà Ngà vào đêm qua đã móc nối được với mối ngô khoai rồi nên sáng nay đã rời nhà vào lúc 4h sáng để đi lấy hàng, còn 2 mẹ con Tiểu Phụng ngủ tới 7h thì dậy, ăn sáng xong xuôi rồi 2 mẹ con bắt xe ôm tới bệnh viện nhi để khám bệnh.
Mình lướt qua đời nhau, để làm nhau đau.

Để làm nhau khóc....!ấy chết mình nhầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui