Phạm Lê Hoa bị đánh cho ngốc luôn, ngồi dưới đất nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần.
Đợi một lúc mới hồi thần, Phạm Lê Hoa liền vừa kinh ngạc vừa giận dữ đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ vào Lạc Tiểu Băng chửi ầm lên: "Ngươi được lắm Lạc Tiểu Băng, ngươi vậy mà dám đánh ta, xem ta! "Phạm Lê Hoa vừa nói liền muốn giơ tay đánh, lại thấy Lạc Tiểu Băng nhấc chân lên, nghĩ đến cú đạp vừa rồi kia, Phạm Lê Hoa lúng túng hạ tay xuống.
"Lạc Tiểu Băng ngươi dám đánh trưởng bối, xem ta tìm thôn trưởng đến đuổi ngươi ra khỏi thôn Đại Hưng, ngươi chờ đó cho ta.
"Nói xong Phạm Lê Hoa hung tợn trợn mắt với Lạc Tiểu Băng, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Miệng Phạm Lê Hoa la hét muốn tìm thôn trưởng, lại không thật sự không muốn đi, dù sao giao dịch với Trương lão gia bà ta cũng không muốn để người khác biết.
"Người mà Trương lão gia muốn chính là trẻ con, thù lao cũng rất phong phú, trong thôn có nhà nào không có trẻ con? Nếu để bọn họ biết sau đó hỏi thăm rõ thực hư, nguyện ý đưa ra trẻ con chặt đứt con đường làm giàu của bà ta thì bà ta tìm ai khóc chứ?Chỉ là Lạc Tiểu Băng này không chịu gả, bà ta phải nghĩ cách khác mới được.
Còn Lạc Tiểu Băng hôm nay dám ra tay với bà ta, bà ta cũng không thể bỏ qua như vậy được.
Phạm Lê Hoa nghĩ đến xuất thần, cũng không chú ý đường đi dưới chân, con đường từ căn nhà tranh của Lạc Tiểu Băng trở lại thôn khá là nhỏ, vừa lúc bên cạnh lại còn có một cái mương nước nhỏ, Phạm Lê Hoa không để ý, cứ thế chân đạp hư không, cả người cứ thế rơi xuống mương nước nhỏ.
Mương nước nơi Phạm Lê Hoa ngã xuống cách căn nhà tranh không xa, khi ngã xuống lại hét ầm lên, Lạc Tiểu Băng vừa ngẩng đầu đã thấy được, không khỏi cười khúc khích, nháy mắt tâm tình cũng tốt hơn hẳn.
Chỉ là vừa quay đầu lại thấy, lúc này An An cùng Nhạc Nhạc đều dùng đôi mắt to ngập nước đứng ngây ngốc ở cửa nhìn mình, Lạc Tiểu Băng nghĩ đến vừa rồi mình có hơi bạo lực, không khỏi có hơi thấp thỏm.
"Cái kia! Vừa rồi! " Lạc Tiểu Băng muốn giải thích, rồi lại không thể nghĩ ra lý do nào tốt, không khỏi có hơi nhụt chí, "Các con bị mẹ dọa sợ rồi à?"Nhạc Nhạc lắc đầu.
An An ở bên cạnh cũng lắc đầu một cái nói, "Không có ạ, con thích mẹ như vậy.
"Trước đây mẹ luôn bị bắt nạt, bây giờ mẹ sẽ đi bắt nạt người khác, tốt quá.
Nhạc Nhạc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời ca ca.
Phạm Lê Hoa vừa đi, Lạc Tiểu Băng vẫn phải quay lại giải quyết vấn đề đói khát.
Mà cách đó không xa, là núi non trùng điệp, Lạc Tiểu Băng quyết định trước tiên lên núi tìm đồ ăn chống đói.
Chỉ là nhìn An An và Nhạc Nhạc, Lạc Tiểu Băng có hơi phát sầu, hai đứa bé còn nhỏ quá, dẫn vào trong núi có hơi nguy hiểm.
Nghĩ lại Phạm Lê Hoa sẽ không quay lại nhanh như vậy, Lạc Tiểu Băng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để bọn chúng ở lại trong nhà.
"Các con ngoan ngoãn đợi ở nhà, mẹ lên núi hái ít rau dại sẽ về ngay.
"Dặn dò hai đứa nhỏ xong, Lạc Tiểu Băng liền ra ngoài.
Không bao lâu sau đã đến chân núi.
Chỉ là phóng mắt nhìn ra, lại không thấy một cây rau dại nào có thể ăn, đoán ra có lẽ cũng bị người trong thôn hái hết rồi.
Do dự một lát, Lạc Tiểu Băng vẫn lấy hết dũng khí, đi vào chỗ nơi sâu hơn.
Bởi vì trước đây trong thôn từng có người bị rắn rết cắn chết, nên không có ai dám đi sâu vào trong rừng, nhưng Lạc Tiểu Băng rất rõ ràng, nếu không có gì ăn nữa, nàng sợ rằng sẽ lại đói chết lần nữa.
Ngạc nhiên chính là đi vào trong núi là một cánh rừng thông, trên mặt đất đầy lá thông không chỉ có quả thông, mà còn có rất nhiều nấm.
Bởi vì người trong thôn đều cho rằng là nấm độc, cho nên chưa từng có ai dám đi hái nấm về ăn, như vậy thật ra lại tiện cho nàng.
Chỉ trong chốc lát, cái sọt nàng đeo trên lưng đã đầy, nghĩ đến hai đứa nhỏ vẫn còn đang chờ đợi ở nhà, Lạc Tiểu Băng cũng không định chần chừ lâu nữa.
Chỉ là vừa xoay người, khóe mắt Lạc Tiểu Băng đã thấy được cách đó không xa có mấy cành cây khô quắt queo có treo mấy quả mà đo đỏ.
Là ớt cay!Là ớt cay đã chín khô tự nhiên!Ký ức của nguyên chủ nói cho nàng biết, thời đại này không có ớt cay.
Cho nên mấy quả ớt cay đã chín này đại diện cho mỹ thực cũng như cơ hội kinh doanh.
Trong lòng Lạc Tiểu Băng đầy vui sướng, để cái sọt trong tay xuống, liền nhanh chóng bước về phía cây ớt khô.
Bởi vì ánh mắt Lạc Tiểu Băng hoàn toàn đặt hết lên mấy quả ớt khô kia, cho nên hoàn toàn quên mất con đường dưới chân.
Vừa mới đi lên phía trước được vài bước, dưới chân đã vấp phải cái gì đó.
“A ——”Lạc Tiểu Băng hét lên một tiếng, cơ thể theo quán tính mà ngã về phía trước.
Không biết xui xẻo thế nào, phía trước mặt nàng chính là một con dốc.
Xong rồi, lần này chết chắc rồi.
Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hôn mê của Lạc Tiểu Băng.
….