"Lê Lạc An!"
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền vang vọng dưới bầu trời đêm.
Người phụ nữ đáng chết này, hắn chỉ do dự có hai giây,
sao khi đuổi theo đã không thấy bóng dáng đâu rồi? Mộ trạch ở trong khu biệt thự sang trọng ở ngoại thành,
xung quanh đều là vùng núi hoang vu, một người phụ nữ như cô đi ra ngoài vào lúc này quá mức nguy hiểm, không muốn mạng nữa hay sao?
Hắn tìm trong ngoài biệt thự vẫn không thấy bóng dáng của Lê Vãn Ca đâu liền có chút lo lắng.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho cô, vẻ mặt lo lắng không nén được.
Không ngoài tính toán, điện thoại không ai nghe.
Mộ Thừa Huyền gấp đến mức muốn chửi ra miệng, nhưng mà hắn thính tai, loáng thoáng nghe được, hình như hoa viên phía sau biệt thự có tiếng chuông điện thoại.
Nhớ không lầm thì đó chính là nhạc chuông điện thoại của Lê Văn Ca.
Hắn nhanh chóng chạy tới, sau đó liền thấy bóng dáng run rẩy của cô ở trong vườn hoa hồng.
Lê Văn Ca ngồi xổm trong vườn hoa hồng, hai tay ôm chân, mặt chôn trong gối, bả vai thỉnh thoảng run lên, khóc rất thương tâm, đến mức...!không để ý đến tiếng chuông điện thoại.
Hoa hồng trong vườn hoa hồng rất cao, cành lá rậm rạp, che mất cô, không để ý thì sẽ không phát hiện được cô,
"Thì ra cô ở đây."
Mộ Thừa Huyền nhíu mày, từng bước từng bước đi về phía cô.
Bởi vì hắn rất cao, đi vào vườn hồng rậm rạp, tránh không được gai quấn vào chân.
Mặc dù vẻ mặt của hắn không vui, nhưng cũng nhẫn nhịn, đi qua đoạn đường đầy chông gai không quá dày đặc này.
Lê Vãn Ca biết Mộ Thừa Huyền tới, nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, mặt chôn trong đầu gối, không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với thế giới này, chỉ muốn yên lặng khóc mà thôi.
"Người phụ nữ như cô thật đúng là tùy hứng nha, nghe mấy câu không vui liền muốn trốn nhà đi, không phải trước kia da mặt của cô rất dày sao, cô cũng không phải lần đầu tiên nghe mẹ tôi nói những lời khó nghe, sao lần này lại phản ứng lớn như vậy?"
Hắn nhìn bả vai gầy gò, nhỏ nhắn đang run rẩy nhè nhẹ đã sớm mất đi sự quyến rũ hằng ngày của cô, giống như đứa nhỏ chịu oan ức, rất cần sự an ủi.
Nhưng hắn không biết an ủi người khác, lời nói ra khỏi miệng nhưng vẫn lạnh như băng, không có khiến người khác tức chết cũng đã xem như hắn đã khai ân rồi.
"Không sai biệt lắm, chiêu giả bộ đáng thương này không thích hợp với cô, nếu muốn giành được sự đồng tình của cô, còn không bằng chịu khổ một chút để tôi vui vẻ trong vườn hoa hồng này."
Mộ Thừa Huyền nói xong, giật bậy mấy cây hoa hồng, rải những cánh hoa trên mặt đất, sau đó dùng khuỷu tay chống đỡ nửa người trên, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời sao, nói: "Sao đêm nay thật sáng, tôi còn chưa từng thử làm chuyện này với phụ nữ dưới bầu trời sao đâu!"
"Mộ Thừa Huyền, anh có còn là con người không, không thấy tôi đang khóc à, tôi khóc thương tâm như vậy, anh...!anh còn nói những lời này, cơ bản chính là...!chính là đồ cầm thú mà!"
Rốt cuộc Lê Vãn Ca cũng không nhịn được nữa, ngẩng mặt từ trong đầu gối lên, thở phì phò mắng hắn.
Người đàn ông này không phải rất lạnh lùng, rất cấm dục hay sao, từ lúc nào lại trở nên trơ trên, lưu manh như vậy?
Trong đầu toàn suy nghĩ ngoại trừ những chuyện đồi trụy, thi cũng chỉ là những chuyện đổi trụy, cô chịu đủ rồi.
"Chịu nhìn tôi rồi?"
Mộ Thừa Huyền quay đầu, tàm mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi của cô, nói: "Tôi cùng cô ngắm sao, sao lại thành cầm thú rồi, không phải cô nói muốn ngắm sao, ngắm mặt trăng à, chẳng lẽ đổi đối tượng từ Kiều Tư Nam thành tôi thì không được à?"
"Tôi..."
Mặt Lê Vãn Ca đỏ bừng lên.
Cô biết mình lại bị hắn đổ lỗi, tự biết không thể cãi bướng, liền xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Ha ha, đúng là...!chỉ muốn ngắm sao, ngắm trăng với Kiều Tư Nam mà thôi!"
Mộ Thừa Huyền cười lạnh, nói.
Lê Vãn Ca: "..."
Nhìn xem thằng nhóc này lại bắt đầu suy diễn lung tung.
Ngày nào cũng nghĩ rằng cô cho hắn đội mũ xanh.
Nói khó nghe một chút, nếu như cô muốn cho hắn đội mũ xanh, thì trên đầu hắn đã xanh mướt rồi.
Nhiều năm như vậy, đừng thấy cô đã từ một đóa hoa trắng tinh khiết đã tu luyện thành hồ ly chuyên đùa giỡn đàn ông, nhưng cô chỉ có một người đàn ông, từ đầu đến cuối chỉ là một mình Mộ Thừa Huyền thôi được không?
Mộ Thừa Huyền ngước nhìn bầu trời, giọng nói nặng nề.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng không chút biểu cảm, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt hoàn mỹ của hắn, mùi thơm thấm người, hòa vào hơi thở, giống như ngửi được linh hồn lạnh như bằng đã chết rồi của cô.
"Tôi nhớ tôi và cô đã từng nói, vốn dĩ mảnh vườn hoa hồng này tươi tốt như vậy là do dùng hài cốt của vợ trước tôi làm chất dinh dưỡng, mới bồi dưỡng được bộ dáng này, cô không sợ sao?"
"Anh không sợ, tôi sợ cái gì?"
Lê Văn Ca cười khẽ một tiếng, cũng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời sao.
Sao đêm nay thật sáng, nếu như người nằm cạnh không phải ác ma Mộ Thừa Huyền, thì đêm nay quả thực là một đêm rất lãng mạn.
Nhớ trước kia, cô vừa đến Mộ gia, chỗ thích nhất chính là hoa viên này.
Khi đó hoa viên trồng loài hoa mà cô thích nhất là hướng dương.
Mỗi khi cô tủi thân, đau lòng, khổ sở, cô đơn, đều sẽ chạy đến chỗ này tự mình chữa thương cho mình.
Nhìn bầu trời đêm, ngửi hương hoa, tự mình điều tiết, phục hồi lại, chưa từng để bộ dáng cố ý vắng vẻ cô của Mộ Thừa Huyền, cách làm khó làm dễ của Lương Ngọc Nghi đối với cô ở trong lòng.
Lần này cô vẫn khó chịu như cũ.
Bất tri bất giác liền đi tới hoa viên này.
Vườn hoa hồng tươi tốt, yêu kiều này là do người đàn ông này trồng vì Cố Thiên Thiên, còn dùng hài cốt của cô để nuôi dưỡng.
Thế là cô càng đau khổ hơn, không có tiền đồ khóc rống lên!
Cô không nghĩ tới Mộ Thừa Huyền sẽ đuổi theo tới đây, cũng không ngờ tới, hắn sẽ tìm được cô.
Thực sự là...!khóc thôi cũng không được thoải mái.
"Là như vậy rồi, anh còn hận vợ trước của anh sao?"
Lê Vãn Ca quay đầu, hỏi hắn.
"Tôi hận hay không hận cô ấy cũng không phải là chuyện cô cần chú ý."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng trả lời lại, giọng nói không vui, thúc giục: "Chúng ta phải về thôi, tôi không thích chỗ này."
Hắn còn nhớ hoa viên này là chỗ người phụ nữ kia rất thích ở.
Cho nên nhiều năm như vậy, hắn rất ít khi tới.
Bởi vì mỗi một lần đến đây, tâm trạng đều rất phức tạp, sẽ nhớ lại rất nhiều cảnh liên quan đến cô.
"Không thích chỗ này là vì sợ sao?"
Lê Vãn Ca không có ý muốn rời đi, đôi môi đỏ mọng treo nụ cười lạnh nhàn nhạt.
"Tôi đã nói rồi, những chuyện này không phải chuyện cô nên quan tâm."
Mộ Thừa Huyền đứng lên, nắm lấy cổ tay cô, cưỡng ép nói: "Chỗ này, sau này không cho phép tới nữa."
Có lẽ là do ảo giác của hắn, ảnh mắt hắn nhìn Lê Lạc An, giống như nhìn thấy Lê Vãn Ca.
Cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái.
"Nếu như tôi nhất định phải tới thì sao?"
"Vậy tôi sẽ dùng một ngọn lửa thiêu đốt chỗ này!"
Mộ Thừa Huyền tức giận nói.
Xem.