Lê Vãn Ca nhanh chóng cúp máy, chạy tới mở cửa.
Khiến cô không ngờ được là người gõ cửa lại là Cố Mạn Mạn.
"Chào buổi sáng, Lê tiểu thư, quấy rầy rồi, cô sẽ không không vui chứ?"
"Nếu như tôi nói tôi không vui, cô sẽ rời đi sao?"
"Ha ha, Lê tiểu thư thật biết nói đùa."
Cố Mạn Mạn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Cô ta cũng mặc kệ Lê Vãn Ca có đồng ý hay không, trực tiếp đi vào, giống như là chính cung vào tuần tra nhà tiểu tam, đi dạo bên trong, bên ngoài một vòng.
Khi thấy trong tủ quần áo trong phòng ngủ treo quần áo của Mộ Thừa Huyền, dép lê có số đo của đàn ông trên kệ giày, ngay cả phòng vệ sinh cũng bày hai cái bàn chải đánh răng chạy bằng điện, ngay cả nụ cười lạnh lẽo trên mặt cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
"Tôi nói nha, vì sao gần đây Mộ Thừa Huyền không trở về nhà, xem ra...!là đổi một nhà khác, chuẩn bị thường trú ở chỗ này."
"Không sai, gần đây Mộ Thừa Huyền hay ở đây, nếu cô giáo Cổ đến sớm một chút, có lẽ sẽ gặp được anh ấy rồi."
Lê Văn Ca khoanh tay, tựa trên vách tường ở hành lang, cười như không cười, trả lời.
Cô biết chuyến đi này của Cố Mạn Mạn, chính là đến gây chuyện, nhưng mà cô một chút cũng không sợ.
"Dù sao hiện tại Lê tiểu thư cũng là một người có danh tiếng, sao da mặt vẫn dày như vậy, bản thân làm kẻ thứ ba, phá hủy gia đình người khác, không có chút áy náy nào thì thôi, còn ở đây mở miệng châm chọc...!Nếu như tôi bóc chuyện này ra, "ánh sáng của nữ giới châu Á" này của cô có thể sẽ biến thành "nỗi sỉ nhục của nữ giới châu Á" trong nháy mắt đây!"
Cố Mạn Mạn nắm chặt tay, nghiến răng uy hiếp Lê Vãn Ca.
"Kẻ thứ ba?"
Lê Vãn Ca cười, ngôn từ sắc bén: "Cô giáo Cố đang nói bản thân mình sao?"
"Lê Lạc An, cô bọt giả bộ hồ đồ cho tôi, cô biết rõ Thừa Huyền và tôi sắp kết hôn, má Lương cũng chấp nhận tôi rồi, tôi là đại thiếu nãi nãi của Mộ gia, cô chẳng qua chỉ là cùng một dạng với Tôn Hiểu Hiểu mà thôi, là hồ ly tinh dính Thừa Huyền như sam, có tin là tôi chỉ cần động một ngón tay, liền có thể khiến cho cô thân bại danh liệt hay không?"
"Ha ha, tôi thật sự rất tò mò, lực lượng của cô giáo Cố từ nơi nào tới, luôn miệng nói tôi là hồ ly tinh, cô là đại thiếu nãi nãi của Mộ gia..."
Lê Văn Ca chậm rãi nói, từng bước một đi đến trước mặt Cố Mạn Mạn, ngón tay dài của cô đặt lên mặt cô ta, cười nói: "Nhưng mà sao tôi nhớ, Mộ tổng còn chưa ly hôn mà, người ta có vợ cả rồi, nói cho cùng thì...!không phải cô cũng là kẻ thứ ba à, cũng là hồ ly tinh dính Mộ tổng không buông, ai cho cô có quyền diễu võ giương oai ở chỗ này?"
"Cô nói vợ cả, không phải là vị "người phụ nữ xấu nhất Thành Bắc" nổi danh dựa vào mặt dày mà trèo lên được vị trí đó, Lê Vãn Ca à, nói đến cùng thì các cô cũng là họ Lê, đều có da mặt dày, có phải cô cũng có chung chỉ hướng với cô ta hay không, đáng tiếc cô ta đã chết, cho dù chiếm lấy vị trí vợ cả, thì cũng chỉ là hư danh mà thôi, đè cô ta xuống cũng chi là chuyện trong mấy phút mà thôi, sau khi lên làm đại thiếu nãi nãi Mộ gia, đám người đó chỉ sẽ nghĩ đến Cố Mạn Mạn tôi, tuyệt đối không phải là Lê Vãn Ca cô ta!"
"Nói đến cùng thì, trong lòng cô giáo Cố cũng rõ ràng, biết hiện tại mình còn không phải là đại thiếu nãi nãi Mộ gia, thật sự muốn diễu võ giương oai, thì chờ đến ngày bản thân mình thật sự lên làm vợ cả người ta rồi hãy làm, bây giờ thì cô còn chưa có tư cách đó."
"Nó không có tư cách, thì tôi cũng nên có chứ?"
Cửa chưa đóng lại, giọng nói của Lương Ngọc Nghi truyền đến.
Bà dùng tư thái cao ngạo của quý phu nhân đi tới, chắc là đã ở ngoài nghe ngóng lâu rồi.
"Mẹ Lương, sao mẹ cũng tới..."
Cố Mạn Mạn có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Ngọc Nghi.
Bởi vì vừa rồi cô ta xác thực có chút ngang ngược càn quấy, khác biệt rất lớn hình thượng dịu dàng, ngoan ngoãn, cô ta sợ Lương Ngọc Nghi phản cảm.
"Mẹ không đến, thì sao biết con bị một số người ức hiếp thành bộ dáng gì."
Lương Ngọc Nghi xách chiếc túi Hermes màu bạc kiểu dáng mới nhất, bảo vệ Cố Mạn Mạn ra phía sau như bảo vệ con mình.
Cố Mạn Mạn thấy thế, nhẹ nhàng thở ra trong nháy mắt.
Xem ra, hình tượng của cô ta còn chưa sup, trong lòng Lương Ngọc Nghi vẫn là một con cừu nhỏ vô tội.
Thế nên, tránh sau lưng Lương Ngọc Nghi, đắc ý cười lạnh với Lê Vãn Ca.
"Con trai tôi, mỗi ngày đều không ở nhà, ngay cả tb mà nó yêu thương nhất mà nó cũng mặc kệ, thì ra là chơi vui quên trời đất ở chỗ này của cô à?"
Lương Ngọc Nghi lạnh mặt chất vấn Lê Vãn Ca.
"Mộ tiên sinh là người trưởng thành, anh ấy muốn ở chỗ nào thì là tự do của anh ấy, không phải chuyện tôi có thể điều khiển."
"Cô nói dối!"
Lương Ngọc Nghi không nói hai lời, trực tiếp tát cho Lê Vãn Ca một bạt tay, đã sớm mất đi tư thái của một quý phu nhân.
"Nếu không phải cô suốt ngày câu dẫn, không biết thổi ngọn gió nào bên tai nó thì nó sẽ điên thành như vậy à? Tôi thấy cô chính là một hồng nhan họa thủy, trước đó ở bệnh viện, tôi không nên hạ thủ lưu tình, giữ lại cái mạng của cô, con trai cũng sẽ không bị cô làm cho ma xui quỷ khiến, ngay cả nhà cũng không trở về!"
"Mộ phu nhân, tôi xem ngài là bậc cô chủ, một tát này tôi sẽ không trả về, nhưng ngài còn cố tình gây chuyện như vậy, tôi sẽ để cho bà mở mang một chút cái gì mới chân chính gọi là câu dân, cái gì mới chân chính gọi là ma xui quỷ khiến."
Lê Văn Ca sờ bên má có chút sưng của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lương Ngọc Nghi, nói ra từng chữ một.
"Đây là cô đang uy hiếp tôi à, cô cho rằng cô là ai, Lương Ngọc Nghi tôi muốn mạng chó của cô thì dễ như trở bàn tay!"
"Nhưng bà vẫn là không dám, đúng không?"
Lê Vãn Ca nhìn thắng vào mắt Lương Ngọc Nghi, cười lạnh: "Bởi vì bà biết rõ, nếu tôi thật sự chết trong tay bà, thì tình cảm mẹ con giữ bà và con trai bà cũng sẽ chấm dứt."
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Lương Ngọc Nghi, người đàn bà này hoành hành ở Thành Bắc nhiều năm như vậy, vốn dĩ còn giữ lại mạng của cô, tuyệt đổi không phải là lương thiện, nguyên nhân lớn nhất, đại khải là đã bị Mộ Thừa Huyền tự mình cảnh cáo.
"Hừ, cô trái lại rất thông minh."
Lương Ngọc Nghi tức giận vô cùng, trái lại chẳng nổi giận nhiều, mà khó có được lúc nhã nhặn nói với Lê Vãn Ca: "Cô là cái bóng của tôi lúc còn trẻ, nếu như cô không đặt trái tìm lên người con trai tôi thì có lẽ tôi sẽ rất thưởng thức CÔ."
"Mộ phu nhân, đánh một bạt tai lại cho một quả táo à?"
Lê Vãn Ca cười lạnh nhìn bà, nói: "Cái bàn tay trên mặt tôi còn chưa biến mất đâu, sự "thưởng thức" của ngài, thật đúng khiến cho tôi được sủng ái mà lo sợ đó."
"Tôi không rảnh nghe cô khua mỗi múa mép, nói thẳng đi, sắp đến ngày kết hôn của Thừa Huyền và Mạn Mạn rồi, tôi muốn cô rời khỏi Thừa Huyền, biến từ trong thế thới của nó."
Lương Ngọc Nghi đi thẳng vào vấn đề.
"Sắp đến ngày kết hôn?"
Lê Vãn Ca nghe được năm chữ này, nụ cười cứng đờ, nhìn Cố Mạn Mạn phía sau lưng Lương Ngọc Nghi, nói: "Khó trách cô giáo Cố chờ không kịp như vậy, còn khi thế hùng hồn như thế."
"Thừa Huyền không cho phép tôi làm tổn thương cô, cho nên tôi sẽ đổi một cách thức khác, khiến cô rời khỏi nó."
"Cách gì?"
"Cách thức hòa bình, nói ngắn gọn là cô có điều kiện gì, trực tiếp nói."
Lương Ngọc Nghi cao cao tại thượng hỏi Lê Vãn Ca.
Lê Vãn Ca nở nụ cười thản nhiên: "Có thật đúng là điều kiện gì cùng đều tùy ý tôi định đoạt không?"
"Cô có điều kiện gì, nói thử xem."
"Rất đơn giản, tôi muốn tb, bà và Mộ tiên sinh đồng ý buông tay à?"
Lê Vãn Ca thu hồi nụ cười, giọng nói lạnh như băng.
Xem.