Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn


"Đừng lo, nếu như cô muốn đi, tôi có cách."
Kiều Tư Nam quay đầu nói với Ivc đang có vẻ rất hốt hoàng.

"Cách gi?"
Ivc lo sợ bất an nắm chặt tay, giống như người sắp chết chim, cuối cùng cũng bắt được cọng rơm cửu mạng.

Giờ khắc này, Kiều Tư Nam chính là cong rơm cuu mạng của cô.

"Mộ đại tổng tài quà nhiên có bàn lĩnh phong tỏa sân bay, không chế được nhiều công ty hàng không như vậy, nhưng không thể khống chế được máy bay tư nhân của người khác đúng không?"
"Máy bay tư nhân?"
"Không gạt cô, sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, người ba sốc nổi của tôi đã tặng cho tôi một chiếc máy bay tư nhân, cô muốn đi đâu, tôi lập tức xin cục hàng không mở đường hàng không, sau khi hoàn tất liền có thể xuất phát."
Kiều Tư Nam nói.

"Chuyện này..."
Ivc lộ ra vẻ có chút do dự.

Đây là cuộc chiến giữa cô và Mộ Thừa Huyền, đáng lẽ không nên kéo người ngoài như Kiều Tư Nam vào, lỡ như liên lụy đến hắn thì nghiệp cô gây ra rất nặng.

Nhưng bây giờ, trừ Kiều Tư Nam ra, thì ai có thể giúp được cô chứ?
Kiều Tư Nam nhạy bén nhìn một cái liền biết Ivc đang giãy giụa trong nội tâm, nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải là tôi giúp cô, mà là ý nguyện của tôi, đừng đặt nặng trong lòng."
"Cái...!Cái gì gọi là ý nguyện của anh?"
"Có thể bảo vệ cô, khiến tôi có cảm giác rất thành công, nhìn thấy cô vui vẻ, tôi cũng vui vẻ theo, chuyện này không phải là hoàn thành ý nguyện của tôi sao, cô không thích tôi cũng không liên quan, cô cũng không thể tướt lấy quyền lợi hoàn thành ý nguyện của tôi chứ, vậy thì cũng quá tàn nhẫn đi."
Kiều Tư Nam bày ra bộ dáng tội nghiệp nhìn Ivc.

"Vậy thì làm phiền anh, tôi muốn dẫn Tiểu Bao đến New York một chuyện."
Ivc cấn môi, nhỏ giọng nói với hắn.

"Không có vấn đề gì, chuyện này cứ để tôi sắp xếp."
Gương mặt anh tuần của Kiều Tư Nam không ức chế được mà nở nụ cười, sảng khoải vỗ một cái lên người cô.

Không quá nửa tiếng sau, đường bay của máy bay tư nhân cũng đã chuẩn bị xong.

Chỉ là đến khi chuẩn bị lên máy bay, lại xảy ra vấn đề.

Mộ Tiểu Bao đứng bên cửa máy bay, bĩu môi, sống chết không chịu đi lên.

"Mami, mẹ thích máy bay tư nhân thi nói với daddy một tiếng, daddy mua cho mẹ là được rồi, chúng ta đừng ngồi máy bay của người khác, nhà chúng ta cũng có mà"
"Tiểu Bao, đây chỉ là một phương tiện giao thông, mami không thích, cũng không cần, đi bằng nó chỉ vì muốn dẫn Tiểu Bao đi một chỗ du lịch mà thôi, không khác gi ngồi xe taxi, tàu điện ngầm, hoặc tàu cao tốc cả."
Ivc ngồi xồm xuống, kiên nhẫn giải thích cho cậu bé hiểu.

Chuyến đi New York lần này, cô nhất định phải dẫn Tiểu Bao đi.

Tương đương là dùng cách này để tuyên chiến với Mộ Thừa Huyền.

Nếu như cô không dẫn Tiểu Bao đi, dựa vào tinh cách lạnh lùng, ác nghiệt của Mộ Thừa Huyền, cô vô cùng có khả năng sẽ không lại Tiểu Bao được nữa.

Cho nên, mặc kệ tình cảnh bây giờ của cô có bao nhiêu khó khăn, cô cũng sẽ một khắc không rời Tiểu Bao.

"Không được, Tiểu Bao sẽ không lên máy bay này, trừ khi daddy cùng đi."
Mộ Tiểu Bao giống như một người lớn, khoanh tay, tùy hứng nói.

"Ba con rất bận, ba con không có thời gian đi cùng chúng ta, đợi...!đợi ba con xong việc, liền sẽ tới tìm chúng ta, hôm nay con đi cùng mami trước có được hay không?"
Đây là lần đầu tiên Ivc đụng phải Tiểu Bao "không nói đạo lý" như vậy, nóng này đến độ lòng rất tối loạn,
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhân mạch của Mộ Thừa Huyền rộng như vậy, khẳng định chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới chỗ này, đến lúc đó thì rắc rối rồi.

"Daddy rất bận sao?"
Mộ Tiểu Bao sở cảm, đôi mắt tròn xoe đột nhiên sảng lên, nói: "Không bằng chúng ta gọi một cuộc điện thoại, hỏi thử xem daddy CÓ muốn đi chơi cùng chúng ta hay không, lần trước đi Shangrila, Tiểu Bao còn chưa chơi chán đâu!"
"Gọi...!gọi điện thoại à, không cần đâu!"
Ivc không biết cậu bé có phải đùa cô hay không, trực tiếp sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Lúc này gọi cho Mộ Thừa Huyền, đó không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao, cô cũng không dám gọi.

"Được rồi, cậu nhóc, cháu đừng làm bộ nữa, đâu phải cháu không muốn lên chiếc máy bay này, mà rõ ràng là không muốn để chủ lên chiếc máy bay này đúng không?"
Kiều Tu Nam chỉ trán Mộ Tiểu Bao, hỏi rất sắc bén.

Hừ, thằng quỷ gian xảo này, có thể lửa gạt được Ivc nhưng không thể lừa được hắn đâu!
"Đúng thì thể nào, mami muốn lên máy bay tư nhân của chú, vậy liền bị chủ lừa đi rồi, cháu đương nhiên phải thay daddy trông chừng mami."
Tâm tư của cậu bé bị vạch trần, cũng không phủ nhận.

Không phải máy bay tư nhân này không được, cũng không phải nhất định phải có Mộ Thừa Huyền đi cùng, thuần túy chỉ nghĩ đề phòng Kiều Tư Nam, không cho phép hắn lừa mẹ chạy mà thôi.

Không cách nào nha, daddy không có ý thức phòng bị, vậy chỉ có thể dựa vào cậu bé để đề cao cảnh giác, thời thời khắc khắc bảo vệ mẹ mà thôi...!
"Cậu nhóc, cháu lợi hại, chú bị cháu đánh bại rồi, chủ nhận thua!"
Kiều Tư Nam biết tình huống khẩn cấp, không thích hợp lề mề nữa, không thể làm gi khác mà giơ cao hai tay, nói: "Chú không đi, cháu và mẹ cháu đi đi, vậy thì chủ không thể bất cóc mẹ cháu rồi nha!"
"Cái này thì tạm được..."
Mộ Tiểu Bao hài lòng gật đầu, nói với Ivc: "Mami, mẹ yên tâm, Tiểu Bao sẽ bảo vệ mẹ, đợi đến khi chúng ta đến New York, con liền gọi cho daddy, bảo daddy cũng tới cùng chúng ta, hy vọng đến lúc đó chú Kiều sẽ không quấy rầy một nhà ba người của chúng ta."
"Kiều Tư Nam, xin lỗi, trẻ em nói chuyện không suy nghĩ nhiều, anh đừng để trong lòng..."
"Yên tâm đi, Kiều Tư Nam tôi là ai chứ, sao có thể tranh chấp với một đứa bé, tôi sẽ không tức giận!"
Kiều Tư Nam cười hì hì trên mặt, nhưng trong lòng lại mắng chửi liên tục.

Cậu bé Mộ Tiểu Bao này, tuy nói là một đứa bé, nhưng còn khó đối phó hơn người lón, quả nhiên không để cho hắn cơ hội bồi dưỡng tình cảm với lvc, một cái cũng không có.

Mộ Thừa Huyền à Mộ Thừa Huyền, rốt cuộc đời trước anh tích bao nhiêu công đức, đời này mới có thể có cô dâu tốt như Ivc, có con giỏi như Mộ Tiểu Bao vậy?
Hắn...!xem như cũng có chút ghen tị nha!
Ivc và Tiểu Bao trài qua hơn mười tiếng bay, rất thuận lợi tới New York.

Kiều Tư Nam thì ở lại Thành Bắc, hắn biết sẽ có một trận mưa to gió lớn sắp xảy ra.

"Giao người cho tôi."
Rất nhanh Mộ Thừa Huyền đã tìm tới Kiều Tư Nam, đáy mắt lộ ra sát khí.

"Người nào?"
Kiều Tư Nam nhưởng mày, cười như không cười, đứng sừng sững trước mặt hắn: "Tôi nghe không hiểu Mộ tổng đang nói cái gì cả!"
"Anh đừng già bộ hồ đồ trước mặt tôi, tôi biết anh dòm ngó cô ấy rất lâu rồi, cho là cuối cùng mình cũng có cơ hội rồi đúng không?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Kiều Tư Nam không kiêng kỵ ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Thừa Huyền, nói: "Nếu như tôi không có cơ hội, Mộ tổng cũng không hoảng loạn như thế này, dẫn theo một đại đội nhân mã, chạy tới đại náo Kiều thị chúng tôi, không cảm thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt sao?"
"Hết hy vọng đi, một cơ hội anh cũng sẽ không có..."
Từng câu từng chữ của Mộ Thừa Huyền được thốt ra, bỗng nhiên nắm chặt cổ áo Kiều Tư Nam, nói: "Bởi vì cô ấy là vợ của tôi, là người phụ nữ chỉ thuộc về mình tôi!"
Xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui