"Đợi một lát..."
Cung Bội Bội chỉ vào Mộ Thửa Huyền, lời không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi hỏi: "Anh là ba của Tiểu Bao, Vän Ca là mẹ của Tiểu Bao, vậy quan hệ giữa anh và cô ấy là như thế nào?"
"Khụ khụ!".
Lê Vãn Ca xấu hổ muốn chết, đang muốn giải thích.
"Quan hệ vợ chồng."
Mộ Thừa Huyền trả lời trước cô, lãnh đạm trả lời.
"Nói đùa cái gì vậy, tôi chỉ biết chồng của Vãn Ca là Lâm Mạc Bắc, Mộ Thừa Huyền anh chui từ đâu ra thế, là yêu ma quỷ quải g..."
Cung Bội Bội nói, đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi ra, lắp bắp: "Anh vừa nói anh tên là cái gì nhỉ, anh nói anh tên Mộ...!Mộ Thừa Huyền, chính là đại danh đình đỉnh tổng giám đốc Mộ Thừa Huyền của tập đoàn Mộ thị, là thanh niên xuất chúng nổi tiếng trên toàn thế giới, là nhân tài chỉ cần dậm chân một cái là giới kinh doanh cũng có thể run chuyển Mộ Thừa Huyền?"
"Tôi không biết tôi có nhiều danh hiệu như vậy."
"Lợi hại!"
Cung Bội Bội trừng to mắt, tròn mắt nhìn chằm chằm Mộ Thừa Huyền mấy phút, mới miễn cưỡng chấp nhân nhân vậy lớn trong truyền thuyết thật sự đứng trước mặt mình.
"Nhưng mà, tớ mơ hồ nhớ báo chí nói, Mộ tổng anh đã kết hôn rồi, còn nuôi tình nhân nữa, còn dây dưa không rõ với rất nhiều nữ minh tinh nữa, rõ ràng là một công tử đào hoa mà, nói khó nghe một chút là chính lá tra nam đùa bợn phụ nữ, anh vừa mới nói Vãn Ca nhà tôi là vợ chồng của anh, chắc là đang nói đùa đúng không, trò đùa này không nên giỡn nha, Vãn Ca nhà tôi đã có chồng rồi, hai vợ chồng nhà họ rất đầm thắm."
Sau khi Cung Bội Bội nói xong, kéo Lê Văn Ca về phía sau lưng mình, đề phòng Mộ Thừa Huyền giống như phòng virus vậy.
Mặc dù, thân phận tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị rất tôn quý, danh hiệu thanh niên xuất chúng toàn cầu rất trâu bò, nhưng chỉ cần là tra nam muốn đánh chủ ý lên Văn Ca, tới một người thì cô ấy đá đi một người, tới hai người thì cô ấy đá đi một đôi.
"Vợ chồng đằm thắm?"
Sắc mặt Mộ Thừa Huyền thối đến cực điểm, nở nụ cười lạnh, nói với Cung Bội Bội: "Người thanh niên, ít xem chuyện tào lao đi, làm càng nhiều chuyện, thi càng tỏ vẻ cô rất ngu ngốc."
"Ha ha, con người này của anh, nói ai ngu ngốc vậy, sao kiêu ngạo như thế, đừng tưởng là Mộ Thừa Huyền tôi không dám đánh anh, bây giờ anh đang ở trong nhà của tôi, lúc nào tôi đều có thể đuổi anh ra, anh..."
"Lê Vãn Ca chính xác đã có chồng rồi, nhưng từ đầu đến cuối chồng của cô ấy cũng chỉ Mộ Thừa Huyền tôi, nếu như còn có người khác, vậy thì cô ấy chính là phạm vào tội trùng hôn, không tin thì cô có thể hỏi cô ấy đi."
Ảnh mắt lạnh lùng của Mộ Thừa Huyền rơi vào trên người Lê Văn Ca, trong ánh mắt tràn đầy sự bá đạo.
"Văn Ca, anh ấy nói là sự thật sao, chẳng lẽ...!anh ấy thật đúng là chồng của cậu, vậy anh ấy."
"Nói ra thì rất dài, có cơ hội tớ sẽ giải thich với cậu."
Lê Vãn Ca chỉ có thể thở dài.
Mộ Thừa Huyền này có đúng là không có bệnh không, vì sao vẫn luôn cố chấp chứng minh bọn là vợ chồng với Cung Bội Bội chứ?
Bình thường mà nói, quan hệ vợ chồng của bọn họ, không phải là sỉ nhục hắn sao?
Hừ, thật sự là không biết rõ mạch não thằng cha này bị gì nữa.
Đã tới đêm, Cung Bội Bội vì hoan nghênh Lê Văn Ca, nên cố ý tổ chức một bữa tiệc.
Cô ấy bố trí quán cafe tầng một rất lãng mạn, lung linh, mời hết bạn bè mà hai người đều quen biết, rất náo nhiệt.
Mộ Thừa Huyền trời sinh không thích ầm ĩ, vẫn đợi ở trên lầu, dùng laptop làm việc,
Lê Vãn Ca đương nhiên như hình với bóng với Cung Bội Bội, dưới lầu lắc đông lắc tây, ôn chuyện với những người bạn cũ.
Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng vẫn luôn lo sợ bất an, cảm thấy không nỡ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía lầu.
Vừa nghĩ tới tôn đại phật Mộ Thừa Huyền còn ở trên lầu, da đầu cô liền tê dại, giống như mọi tiếng nói, hành động của cô đều bị hắn giám thị, nên chơi không tận hứng.
Hừ, phiền chết được, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, sao lại rảnh rỗi như vậy chứ, vẫn một tấc không rời cô, rốt cuộc là có ý gì?
"Hu!"
Cung Bội Bội cầm một ly rượu, đột nhiên nhảy từ sau lưng Lê Vân Ca ra.
"Làm tớ sợ muốn chết!"
Lê Văn Ca đột nhiên run một cái, mặt đều bị dọa đến trợn trắng.
"Cậu đang nghĩ cái gì đó, không yên lòng à?"
"Không nghĩ gì cả."
"Nhất định là Mộ Thừa Huyền này, làm cậu tâm phiền ý loạn có đúng hay không?"
Cung Bội Bội thân mật nắm lấy bả vai của Lê Vãn Ca, nói: "Từ sau khi anh ấy đến đây, cậu liền như con thỏ nhỏ, lúc nào cũng trong trạng thái nơm nớp lo sợ, cậu thật sự sợ anh ấy?"
"Tớ mới không sợ anh ấy đâu, đây là ngày đầu tiên cậu hiểu tớ sao, Lê Vãn Ca tớ đã từng sợ ai chưa?"
"Đúng vậy, cậu chính là lão đại của bọn tớ, nhớ năm đó chúng ta bị người ta phá hư microphone, một minh cậu đấu với trăm người, dỗi bọn họ đến nỗi cầu xin tha, cậu thật sự là người phụ nữ dũng cảm nhất tớ từng gặp..."
Cung Bội Bội rất cho Lê Văn Ca mặt mũi mà thổi phòng, sau khi thổi phòng, lại yếu ớt bổ một đao: "Đáng tiếc, cậu được Mộ Thừa Huyền liền sợ như vậy, bởi vậy mới có thể thấy được, Mộ Thừa Huyền này đúng là khắc tinh của cậu nha!"
Lê Vãn Ca khẽ cắn môi, rất muốn phản bác, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Khi cô đối mặt với Mộ Thừa Huyền, có vẻ như...!xác thật là có sợ một chút.
"Được, không nói đến khắc tinh của cậu nữa, cậu đoán xem tôi nay sẽ có ai đến?"
Cung Bội Bội thần bí hỏi Lê Vãn Ca.
"Ai vậy?"
Lê Vãn Ca tò mò.
Cùng lúc đó, của quán cafe bị người khác đẩy ra, hai người đàn ông đi tới.
"Ông trời ơi, A Vũ, Thanh Phong, hai người...!sao hai người lại tới đây."
"Chủ xưởng đại nhân, chúng tôi đương nhiên vì cậu mà đến rồi."
A Vũ cười, thoải mái giang hai cánh tay ra.
Mặc dù Thanh Phong vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cũng giống A Vũ, mở rộng vòng tay với Lê Vân Ca.
"Hai người thật xấu quả rồi!"
Lê Văn Ca kích động đến mức nước mắt ứa ra, tiến lên ôm lấy hai người, vừa khóc vừa cười nói.
"Tớ cũng muốn ôm!"
Cung Bội Bội cũng bước tới, ôm lấy bọn họ.
Đám người trong quán cafe, nhịn không được nhảy cẫng lên hoan hô.
"Quá cảm động đi, dàn nhạc Doris lại tụ họp rồi!"
"Bọn họ hát, nghe rất hay..."
"Doris, hát một bài, Doris hát một bài đi!"
Dàn nhạc Doris được thành lập vào hai năm trước, đã trải qua rất nhiều buổi biểu diễn ngầm, có chút danh tiếng trong vòng Rock n'Roll.
Lê Vãn Ca là người hát chính, A Vũ là tay bass, Thanh Phong là người chơi ghita, Cung Bội Bội là chơi trống.
Trong lúc tuyệt vọng, bất lực nhất, là Rock n'Roll và sự tự do đã chữa khỏi trái tim thống khổ đầy thương tích của cô.
Bốn người bọn họ đều là người có chuyện xua, cho nên dàn nhạc Doris cũng là một dàn nhạc có chuyện xưa, từ khi thành lập, liền thu hoạch rất nhiều fan hâm mộ.
Sau đó, bởi bì một vài nguyên nhân đặc thù mà Doris giải tán, làm tan nát cõi lòng của đám fan.
Hôm nay, dàn nhạc bốn người Doris, lại một lần nữa tụ lại, đương nhiên fan hâm mộ sẽ không buông tha cho bọn họ, la hét bảo bọn họ biểu diễn một bài.
"Không thì chúng ta thỏa mãn nguyện vọng của những fan này di?"
Cung Bội Bội phân phó nhân viên quán cafe dọn ra nhạc cụ và microphone đã sớm chuẩn bị xong.
"Tớ đồng ý!"
Lê Vãn Ca triệt để buông ra, trong nháy mắt nắm lấy microphone, toàn bộ linh hồn cũng sôi trào theo...!
Xem.