Cơ thể cao lớn của anh đứng sửng sững ở đó cả người tản ra khí lạnh.
"Mami, so!"
Tiểu Ngữ vừa nhìn thấy người đàn ông này liền bị dọa cho rụt người vào trong lòng Từ Từ.
Từ Từ cũng rất sợ, ôm chặt con gái vào lòng, run rẩy mà cúi đầu.
Lê Cảnh Hàng thi thầm nắm chặt tay thành quyền, cả người đều là trạng thái phòng bị.
Một màn này khiến Lê Văn Ca đang nằm trên giường bệnh đau nhói.
Không cần nghĩ cũng biết, mấy năm nay Mộ Thừa Huyền đã đè ép cả nhà anh trai nghiêm trọng cỡ nào.
Nỗi sợ của họ đối với anh ta đã ăn sâu vào xương tủy.
"Lê đại thiếu gia có lẽ có thể giải thích với tôi, Mộ Thừa Huyền tôi rốt cuộc là người ác độc thế nào mà dẫn tới phụ nữ đi theo tôi sẽ không có tiền đồ?"
Mộ Thừa Huyền cười như không cười mà nhìn Lê Cảnh Hàng, ảnh mắt
lạnh lùng và nguy hiểm.
Bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
Rất rõ ràng, anh là muốn mượn cớ đế cố ý gây phiền phức cho Lê Cảnh Hàng.
Lê Cảnh Hàng bảo vệ vợ con sau lưng theo phản xạ: "Mộ Thừa Huyền, tôi rất cảm ơn anh đồng ý bỏ qua cho cả nhà chúng tôi, nhưng những lời tôi nói đó chẳng lẽ có vấn đề sao? Trong lòng anh chỉ cỏ Cổ Thiên thiên, có lúc nào có người phụ nữ khác, em gái tôi đã hoàn toàn trở thành cát bụi.
Người phụ nữ này đã cứu con gái tôi, tôi không hy vọng cô ta sẽ trở thành Lê Văn Ca tiếp theo!"
"Ông xã, anh đừng nói nữa."
Từ Từ hít một hơi lạnh, nhanh chóng kéo vạt áo của Lê Cảnh Hàng, ngăn không cho anh nói tiếp.
Toàn bộ người của Bắc Thành đều biết, cái tên này tuyệt đối không thể tùy tiện nhắc tới.
"Anh nói cái gì?"
Ba chữ "Lê Văn Ca" này giống như là ngòi nổ, hoàn toàn đốt cháy lửa giận của Mộ Thừa Huyền.
"Xem ra, nhân từ của tôi không đổi lại được sự tỉnh táo của anh, anh vậy mà lại có gan nhắc tới tên của kẻ giết người trước mặt tôi!"
Thanh âm của anh thu chặt, khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại sự âm hiểm
khiến người ta không rét mà lạnh.
Anh lấy điện thoại ra, gọi vào một số, lạnh lùng ra lệnh với người bên kia điện thoại: "Sắp xếp một chút, trong vòng một tháng bắt buộc khiến Từ gia tuyên bố phá sản."
"Cái...!cải gì?"
Khuôn mặt của Từ Từ vốn đā trắng bệch, giờ còn trắng hơn.
"Mộ Thừa Huyền, anh làm cái gì vậy?"
Lê Cảnh Hàng cũng kinh sợ.
Chuyện này sao lại liên lụy tới nhà ngoại của Từ Từ rồi?
"Lê Cảnh Hàng, anh lợi hại thật, một câu nỏi liền khiến Tử Phổ Hải dâng nửa gia sản lên mới đối lại được cháu gái ngoại trở thành công cốc, nếu ông ta biết có một người con rể tán gia bại sản như anh, sẽ tức chết không nhì?"
Mộ Thừa Huyền nói sâu xa.
Lê Văn Ca kinh ngạc, bàn tay nắm chặt.
Thi ra, Mộ Thừa Huyền thả cháu gái ra căn bản không phải vi lời cầu xin của cô mà là vì bố của Từ Từ, Từ Phổ Hải đã tặng cho anh nửa gia tài!
Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một trò hề.
Mà người đàn ông này ác độc hơn một trăm lần, lãnh khốc một trăm lần
so với tưởng tượng của cô!
"Mộ Thừa Huyền có gì thì nhắm vào tôi, đừng liên lụy đến nhà ngoại của vợ tôi, nếu không tôi liều mạng với anh!"
Lê Cảnh Hàng không thể nhịn được nữa, lúc này cuối cùng cũng bùng nổ.
Anh nhào qua Mộ Thừa Huyền, dùng toàn bộ sức lực mà gio nắm đấm về phía anh.
"Đừng..."
Lê Vân Ca không quan tâm đến việc trên người còn có vết thương nặng mà kéo lê chân trái không thể động đậy, nhanh nhẹn mà can lại trước mặt Mộ Thừa Huyền, chịu phải nắm đấm của Lê Cảnh Hàng.
Khỏe miệng lập tức có máu tươi chảy ra, liền surng lên.
"A!"
Từ từ kinh ngạc hét lớn, nhanh chóng bịt mắt con gái lại, quay người đi.
"Hức hức hức, mami, sợ quá!"
Tiểu Ngữ nhát gan đã bị dọa cho khóc lớn.
Mộ Thừa Huyền và Lê Cảnh Huyền đều ngẩn ra.
"Nguời phụ nữ ngu ngốc, cô tìm chết sao!"
Trên mặt của Mộ Thừa Huyền cuối cùng lộ ra vẻ mặt khác ngoài vẻ lạnh lùng.
Anh nhanh chóng bế bổng Cô lên, đặt nhẹ lên giường, đồng thời hét lớn
gọi y tả.
"Tôi không phải là cố ý, tôi..."
Tay của Lê Cảnh Hàng không ngừng run rẩy.
Anh lúc này rõ hơn ai hết, nắm đấm của mình mạnh cỡ nào.
Người phụ nữ này phải có dũng khí cỡ nào mới chặn nắm đấm này?
Rõ ràng cô là vi Mộ Thừa Huyền mới chịu nắm đấm này, tại sao anh lại cảm thấy, cô là đang bảo vệ minh?
"Lê tiên sinh, người đàn ông của tôi không phải là người anh có thể tùy tiện đánh, lần sau còn như vậy thì tôi sẽ đành lại đấy!"
Lê Văn Ca rất đau, nhưng lại tỏ vẻ như không có gì, cười mà đùa giỡn.
Lê Cảnh Hàng muốn giải thích gì đó nhưng lại bị cô không kiên nhẫn mà đuổi đi: "Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau đưa vợ và con anh đi đi, đừng làm bóng đèn của chúng tôi!"
Hết cách Lê Cảnh Hàng chỉ có thể tạm thời đưa vợ con rời đi.
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng quan sát tất cả, con mắt âm trầm lộ ra cảm xúc khiến người ta không đoán được.
Y tá đi vào đơn giản xử lý vết thương cho cô xong thì cũng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Mộ Thừa Huyền và Lê Vän Ca.
Sự trầm mặc bất thường khiến cô có chút chột dạ.
"Mộ tiên sinh, anh sao vậy? Không phải là xót tôi đấy chủ?"
"Tại sao lại làm như vậy?"
Thanh âm của anh rất lạnh, ảnh mắt sắc bén đảng sợ.
"Tôi nói rồi mà, vì tôi yêu anh, nên tôi thà mình bị thương cũng không muốn anh bị thương."
Cô nói tới đây, chỉ vào khỏe miệng sưng vù của mình nói: "Anh là đại tổng tài đấy, sao có thể tùy tiện bị thương, tôi thì không sao, cho dù có sung giống miệng heo thi cũng không ai quan tâm."
Mộ Thừa Huyền vẫn trầm mặc, bước từng bước tới gần cô, sau đó củi người xuống, nụ hôn đột ngột rơi lên khóe miệng sưng vù bị rách của cô.
Lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm vết thương của cô, giống như mãnh thủ
đột nhiên lột bỏ bộ mặt màu lạnh mà thâm tình dịu dàng an ủi cô.
Cờ người Lê Văn Ca giống nhu bị điện giật vậy, choáng váng mà ngần ra.
Nụ hôn của anh mang theo sự dè dặt chưa bao giờ có, xem người phụ nữ trong lông như bảo bối trân quý của riêng mình, nếm thử sự ngọt ngào của cô,
Cô không dám động đậy, cứng nhắc đáp trả lại sự dịu dàng của anh.
Khoảnh khắc này giống như mơ vậy, không chân thực như vậy.
Sau lúc lâu, Mộ Thừa Huyền mới không nỡ mà buông cô ra, đáy mắt dâng lên tình cảm nồng đậm.
"Cho dù cô xuất phát từ mục đích gì, thì chiêu này rất có tác dụng đối với tôi."
Anh nói xong chạm nhẹ vào đôi môi bị anh hôn có chút sưng, ái muội nói: "Mau khỏe lại cho tôi, tôi muốn cô!"
Mãi đến lúc anh rời đi rất lâu sau, Lê Văn Ca vẫn chưa hoàn hồn.
Trên môi giống như vẫn còn lưu lại mùi vị của anh.
Một màn lúc nãy, cô của lúc truớc đã từng ảo tưởng vô số lần.
Lúc thật sự xảy ra thi lại đẹp đẽ hơn tưởng tượng gấp trăm lần!
Sau ngày hôm nay, quan hệ của cô và Mộ Thừa Huyền chắc chắn có sự biến đổi về chất rồi.
Cô nên cảm thấy vui mới đúng, nhưng tại sao nơi đáy tim lại càng lúc càng bất an.
Giống như lại rơi vào vòng xoáy không thể nào chạy thoát.
Lê Văn Ca hà Lê Văn Ca, mày phải nhớ kỹ ý muốn lúc đầu của mày, ngàn vạn lần không thể lại giẫm vào vết xe đổ được!.