"Nói muốn giới thiệu mami cho chủ chỉ để gạt daddy của châu thôi, để cho daddy cảm thấy có nguy cơ mà biết quý trọng mami của cháu, nếu nói nghiêm túc thì chủ không có cơ hội đầu, vì người mami thích chỉ có dadday của cháu, không phải là chủ, dưa hải xanh không ngọt, đạo lý này chủ Kiều không hiểu sao?"
Lời nói của Mộ Tiểu Bao giống như một cây kim đâm thẳng vào tim Kiều Tư Nam, rất tàn nhẫn.
Kiều Tư Nam ôm ngực, suýt chút nữa hộc máu.
Nhưng mà hắn là người lớn nên phải có chút rộng lượng, đương nhiên sẽ không so đo với một đứa bé, trái lại hắn cảm thấy cậu bé này có chút thủ vị.
"Người đẹp.
cô xem, con trai nửa đường mà cô nhặt được đang nói cái gì này, tôi bị tổn thương nghiêm trọng rồi, cô an ủi tôi đi!"
Lê Văn Ca có chút xấu hổ, ngồi xổm xuống đối mặt với đứa con trai bướng binh của mình, nói: "Tiểu Bao, con không thể nói chuyện với chủ ấy như vậy được, như thế sẽ không lễ phép, mau xin lỗi chủ ấy đi."
Có lẽ ở trong mắt của Kiều Tư Nam, Tiểu Bao chỉ là con trai nửa đường
mà cô "nhặt được", nhưng trên thực tế, chỉ có cô mới biết, Tiểu Bao là con ruột của cô.
Giáo dục đạo đức và tính cách cho con trai sao cho tốt chính là trách nhiệm của người làm mẹ, cũng chính là trách nhiệm của cô.
Lời nói vừa rồi của Tiểu Bao có chút không ổn.
"Xin lỗi chủ Kiều, vừa rồi là do Tiểu Bao không lễ phép, chủ có thể tha thứ cho Tiểu Bao được không?"
Mộ Tiểu Bao trưng ra khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của minh, trông giống như một con sư tử con đã được thuần phục, ngoan ngoãn xin lỗi Kiều Tu Nam
"Này..."
Kiều Tư Nam thầm nghĩ, thằng bé này lật mặt rất nhanh, hắn sẽ không tin cậu bé này sẽ cam tâm tinh nguyện nói xin lỗi, dù sao thì nó cũng được di truyền cái tinh nết xấu xa này từ cha nó, cũng chính là Mộ Thừa Huyền, trong từ điển của tên kia sẽ không có hai từ "xin lỗi".
Mộ Tiểu Bao chính là thể hệ thứ hai của Mộ Thừa Huyền, cũng chính là phiên bản nâng cấp của Mộ Thừa Huyền, không chúng còn có "chiêu trò xấu xa" nào đang chờ hắn đâu!
"Thật xin lỗi anh Kiều Tư Nam, tôi cũng thay Tiểu Bao xin lỗi với anh, đồng ngôn vô kỵ", Tiểu Bao chính là một đứa trẻ, anh cũng đừng để trong lòng."
(*)Đồng ngôn vô kỵ: Lời nói của trẻ con không nên xem là sự thật
"Tôi xem như đã nhìn ra, cậu nhóc này cư xử theo kiểu trẻ con với cô.
Còn đối với người khác thi chinh là sói, thật gian xảo!"
Kiều Tư Nam cười như không cười châm chọc một câu.
Hắn nhìn thấy cậu bé lại nhanh như chớp chạy xa, rồi lại thả chậm bước chân đi cùng Lê Văn Ca
"Con trai cô vì cô mà rời nhà trốn đến chỗ này của tôi, bây giờ cô không thể làm ầm ĩ ói bỏ đi nữa, phải không?"
"Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Mộ Thừa Huyền, hoặc là trực tiếp đưa Tiểu Bao trở về...!Vừa lúc cũng có thể lấy cở cầu anh ấy tha thứ cho tôi."
Lê Văn Ca hèn mọn nói.
"Cầu anh ấy tha thử cho cô?"
Kiều Tư Nam lại che ngực một lần nữa, lại sắp bị tức đến hộc má: "Cô
có phải là loại thich chịu ngược không vậy? Anh ấy thiếu chút nữa vi một cô gái khác mà lấy mạng của cô, vậy mà cô còn cầu anh ấy tha thứ sao?"
Hắn qua lại rất nhiều người phụ nữ, loại phụ nữ quái đản nào chua gặp qua, nhưng chưa từng thấy ai muốn tìm đường chết như vậy, tự mình muốn treo cổ chính mình!
"Có một số việc, chỉ có anh ấy mới có thể thay tôi giải quyết, tôi không còn nhiều thời gian, chỉ cần có thể khiến anh ấy hồi tâm chuyển ý, tôn nghiêm của tôi cũng không quan trọng."
"Việc gì mà chỉ có hắn mới có thể thay cô giải quyết?"
Kiều Tư Nam khịt mũi coi thường: "Tôi cho rằng trên đời này không có việc gì là tiền giải quyết không được, mà Kiều Tư Nam tôi so với Mộ Thừa Huyền cũng không kém."
"Tôi muốn có con với Mộ Thừa Huyền, chuyện này chỉ có anh ấy mới
làm được, đã hiểu chưa?"
Lê Văn Ca vị để Kiều Tư Nam hết hy vọng nói thẳng ra, cũng là lời nói tàn nhẫn nhất.
Thẳng thắn, tàn nhẫn như vậy nhưng đó chính là sự thật.
Quả nhiên Kiều Tư Nam ngây ra một lúc, nằm tay thật chặt, gương mặt anh tuấn hiện lên một tia bị thương lướt nhanh qua.
"Chỉ là sinh con thôi phải không, tôi cũng có thể, nếu tôi nói tôi muốn cưới cô thì con của chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận, mà cô sinh con với anh ấy chỉ có thể xem như là đứa con hoang."
"Anh không thể, vì tôi muốn chinh là đứa con mang gen của anh ấy.
Đề tài này nên dừng ở đây, tôi không muốn lại tiếp tục nói nữa, cũng mong anh dừng lại kịp thời, đừng để bị tổn thương."
Sau khi Lê Vãn Ca nói xong, nhanh chân đuổi theo Mộ Tiểu Bao.
Chỉ trong nhảy mắt đã không biết Tiểu Bao lại chạy đi chỗ nào rồi.
Mặc dù toàn bộ người làm nhà Kiều Tư Nam đã được cậu bé sắp xếp rõ ràng, mọi người đều chạy theo sau cậu bé, nhưng cô vẫn lo lắng, nếu cậu bé bị đụng phải thi làm sao.
"Nếu mục đích của cô là muốn có con với tên khốn Mộ Thừa Huyền đó, thi tôi cho cô một lời khuyên, đừng gọi điện thoại cho anh ấy, càng đừng nên theo đuổi anh ấy."
Kiều Tư Nam giống như đã hiểu ra điều gi đó, đứng sau lưng đưa ra nhiều lời khuyên cho Lê Vãn Ca.
"Ý anh là gì?"
"Những thứ càng dễ có được, càng không biết trân trong.
Đạo lý đơn giản như vậy, con trai cô đều hiểu được chẳng lẽ cô lại không hiểu?"
Lê Vãn Ca im lặng, cúi đầu xuống.
Sao cô không hiểu chứ, chỉ là cô không có nhiều thời gian, cô không thể đợi thêm được một giây một phút nào nữa, cũng không có tâm tinh để chơi trò chơi yêu đương nam nữ.
"Đừng lo lắng, cô không cần gọi điện thoại cho anh ấy.
Trong vòng một
ngày, anh ấy sẽ tới đòi người."
Hai tay Kiều Tư Nam đút vào túi quần, chắc chắn nói.
"Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?"
"Bởi vì tôi là đàn ông, tôi hiểu rõ đàn ông nhất, ngoài ra..."
Kiều Tư Nam chỉ vào Mộ Tiểu Bao đang nhảy nhót trong vườn và đang
chỉ huy một đám người lâm, nỏi: "Cô nghĩ rằng tên nhóc đó sẽ bỏ nhà đi mà không có lý do gì sao? Nó đã xem cô là mẹ của nó nên sẽ tìm đủ mọi cách để cô thật sự trở thành mẹ của nó.
Tên nhóc này thích dùng não hơn người cha lạnh như núi băng của nó đấy!"
"Ỷ của anh là, Tiểu Bao tới đây chủ ý là muốn đưa Mộ Thừa Huyền đến?"
"Bằng không thi thế nào?"
Kiều Tư Nam nhin Mộ Tiểu Bao ngây thơ và trong sáng, nhưởng mày tán thưởng: "Vẫn là câu nói kia, tên nhóc chi cư xử như một đứa trẻ trước mặt cô, còn đổi với người khác thi là một con sói!"
Hừm, lại có một ngày mình phải hâm mộ trên khốn Mộ Thừa Huyền kia, gen của hắn lợi hại đến mức nào mới có thể sinh ra một đứa con trai thông minh đến như vậy?
Vào buổi tối, như Kiều Tư Nam đã đoán, Mộ Thừa Huyền quà nhiên đã
đến, hùng hổ tới cửa đòi người.
Lúc này, Mộ Tiểu Bao đã ghép xong bộ Lego mà Kiều Tư Nam đặt trong phòng làm việc,
Hơn năm ngàn mảnh ghép gỗ, nhỏ cỡ đầu ngón tay mà cậu bé chỉ dùng hơn hai tiếng đồng hồ để ghép xong.
Đồng thời, cậu bé cũng thả vài con virus vào máy tính của Kiều Tư Nam, để đe dọa Kiểu Tư Nam, nếu dám có âm mưu gây rối mẹ cậu bé thì cậu bé sẽ chuyển hết tiền trong tài khoản của hắn đi chỉ trong vài phút.
Từng kỹ năng của cậu bé đã khiến Kiều Tư Nam và Lê Vãn Ca phải kinh ngạc.
"Người đẹp, cô có biết cô đã nhặt được thiên tài làm con trai không? Thiên tài này chỉ mới có năm tuổi!"
"Chẳng lẽ đây là người trong truyền thuyết, ba tuổi là thiên tài hacker, bốn tuổi có thể điều khiển công ty, năm tuổi là thiên tài toàn năng không gi làm không được sao?"
Lê Văn Ca cũng sửng sốt, thở dài hết đợt này tới đợt khác.
Mộ Tiểu Bao ra vẻ thật không còn gì để nói, hai tay chống gương mặt thịt mềm nhỏ bé của mình, giải thích: "Hai người cũng đừng ngạc nhiên như vậy.
Nếu hai người có được khả năng ghi nhớ, nhìn một cái liền không quên, thì hai người cũng sẽ làm được."
Từ nhỏ, cậu bé đã quen với những biểu hiện này của mọi người, thấy nhiều nên không trách.
"Mộ thiếu gia, Mộ thiếu gia mời anh dừng bước, nhị thiếu gia chúng tôi..."
Người làm muốn ngăn Mộ Thừa Huyền lại, nhưng hắn đã một cước đá văng cảnh cửa phòng làm việc.
"Râm!".