“Ồ, hóa ra là một kẻ tái phạm à.” Trần Châu Ánh liên tục cười khẩy: “Cũng đúng, lần đầu tiên làm việc này sao có thể bình tĩnh như thế, chỉ có thế nói là trước đây chắc chắn cô ta đã có tiền án, chỉ là dấu diếm quá tốt nên không bị ai biết mà thôi.”
“Vậy những nhà thiết kế khác có xuất hiện tình trạng bất thường gì không?” Tống Vy nhìn Trình Hiệp.
Trình Hiệp gật đầu: “Có, có một nhà thiết kế bị nhiễm trùng đường hô hấp.
Do được đưa tới bệnh viện kịp thời nên tính mạng an toàn, nhưng sau này chân tay cũng mất đi sự linh hoạt, không thể vẽ bản thiết kế và may quần áo trong thời gian dài.”
“Cái gì, nói vậy là sự nghiệp cũng bị huỷ luôn à?” Trần Châu Ánh bị sốc.
Trình Hiệp thở dài: “Ừ.”
“Mẹ kiếp, cô Anna đó đúng là tạo nghiệp.” Khuôn mặt của Trần Châu Ánh đỏ bừng vì tức giận.
Tống Vy đè tay cô ấy lại, ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh đã, sau đó nhìn Trình Hiệp nói: “Anna đã thừa nhận những hành vi phạm tội này chưa?”
Advertisement
“Vẫn chưa.
Khi nào phía cảnh sát điều tra ra thì tôi sẽ báo với cô.
Nhưng mà có bằng chứng chắc chắn, cô ta không muốn thừa nhận cũng không được.
Tóm lại, thứ đợi cô ta sẽ không phải là kết cục tốt đẹp đâu.”
Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt, thế còn Lase còn làm chuyện gì khác nữa không?’
“Cái này thì không.
Lần này là lần đầu tiên cô ta làm.
Bởi vì cô ta kiêng dè thế lực của tổng giám đốc sau lưng mợ chủ, cảm thấy mợ chủ ngài sẽ lợi dụng thế lực của tổng giám đốc để giành vị trí quán quân, nên mới muốn loại bỏ ngài trước tiên.”
Trần Châu Ánh tức giận cười: “Ồ, sau lưng có tư bản thì chắc chắn sẽ dựa vào tư bản để giành thắng lợi ư? Vy Vy đi được đến ngày hôm nay, rõ ràng là dựa vào thực lực của chính mình.
Tôi không tin là cô ta không biết rõ thực lực của Vy Vy, nhưng cô ta cứ phớt lờ nó và chỉ nhìn chằm chằm vào thế lực đằng sau Vy Vy.
Đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân.
Có lẽ nào lúc trước cô ta cũng gặp phải chuyện tư bản can thiệp vào cuộc thi nên mới cho rằng tất cả những người có tư bản đều dựa vào tư bản để giành chiến thắng?”
Trình Hiệp hắng giọng một tiếng: “Cô nói đúng, theo lời kể của Lase, năm trước nước họ tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang.
Vốn dĩ cô ta có thể đoạt giải quán quân, nhưng có một nhà thiết kế mà tài năng và thực lực đều không thể so sánh với cô ta, lại bởi vì có thế lực đằng sau, nên dựa vào thế lực ấy giành lấy giải quán quân, từ lúc đó, cô ta bắt đầu ghét những người có thế lực sau lưng.”
“Nói trắng ra, chính là căm ghét người giàu.” Hạ Bảo Châu bĩu môi.
Tống Vy lắc đầu thở dài: “Đúng là lý do để hận nào cũng có, Anna thì sao? Cô ta làm như vậy để làm gì?”
“Cô ta không nhắm vào mợ chủ ngài mà là...” Trình Hiệp nhìn Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh sửng sốt một chút, chỉ vào mũi của mình: “Tôi?”
“Đúng vậy, cô ta nhắm vào cô.
Cô ta nói rằng trong cuộc thi thiết kế trang sức trước đây, tất cả tài nguyên cô có được lẽ ra phải thuộc về cô ta.
Người phía bên đối tác tìm trước là cô ta, sau đó thấy được tác phẩm của cô, rồi hợp tác với cô, vì vậy Anna mới đem lòng hận cô.” Trình Hiệp đáp.
Trần Châu Ánh giật giật khóe miệng: “Chuyện này thì tôi không biết.
Hóa ra ban đầu bên hợp tác không phải muốn tìm tôi.”
Chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Anna đều là khuôn mặt khó ở, cứ tưởng tính Anna là như vậy, xem thường các nhà thiết kế phương Đông, nói cho cùng cũng có không ít nhà thiết kế phương Tây ghét nhà thiết kế phương Đông.
Lâu dần, các nhà thiết kế phương Đông và phương Tây không mấy hòa hợp, đều ở trong tình trạng thù địch.
Nhưng cô không ngờ rằng nguyên nhân khiến Anna thực sự không thích cô lại là thế này.
Thôi được, cô hiểu được Anna ghét cô như thế, bởi vì vốn dĩ bên hợp tác muốn tìm mình, nhưng đến cùng lại hối hận đi tìm người khác thay thế, nếu đổi lại là cô thì cô cũng không vui được, cho dù không phải là người khác chủ động cướp lấy.
“Vy Vy, cô nói thử xem, tôi có phải sai rồi không?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy, có hơi không tự tin hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Đương nhiên không phải, là bên đối tác chọn cô chứ không phải cô chủ động giật lấy, đây chính là hiện thực, bên đối tác không phải kẻ ngốc, bọn họ đương nhiên sẽ chọn người thiết kế tốt hơn để hợp tác, vì vậy cô không cần phải cảm thấy tự trách.”
Hạ Bảo Châu cũng đồng ý: “Ừ, bên đối tác và Anna vẫn chưa ký hợp đồng, lúc đó tìm cô cũng không phải vi phạm pháp luật.
Muốn trách thì trách bản thân Anna không ưu tú bằng cô, hơn nữa cho dù cô không cướp tài nguyên của Anna, thì Anna cũng không tha cho cô.
Cô ta không đối phó cô thì cũng sẽ đối phó nhà thiết kế khác, nếu không mấy người mà lúc trước cô ta đối phó ở đâu ra.”
“Cô nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh không còn cảm thấy áy náy sau khi được hai người trấn an.
Đúng, cũng không phải là cô chủ động cướp đi, vậy thì tại sao phải tự trách mình.
“Được rồi, trợ lý Trình, mọi chuyện đã hoàn toàn được làm rõ, anh có thể đi làm việc khác trước.” Tống Vy nhìn Trình Hiệp nói.
Hạ Bảo Châu đứng dậy: “Mình đi với anh ấy.”
Tống Vy cười tủm tỉm nói: “Đi đi.”
Hai người tay trong tay rời biệt thự.
Trần Châu Ánh cũng đứng lên: “Vy Vy, tôi sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến.”
“Cô muốn gặp Anna?” Tống Vy lập tức đoán được mục đích của cô.
Trần Châu Ánh khịt mũi: “Tôi muốn nói rõ với cô ấy một vài chuyện.”
“Vậy thì cô đi đi.” Tống Vy gật đầu đồng ý.
Trần Châu Ánh cũng rời đi.
Trong phòng khách của biệt thự lớn như thế này chỉ còn lại một mình Tống Vy.
Cô xem thời gian, ước chừng chuyến bay của Đường Hạo Tuấn đã đáp xuống rồi, vì vậy cô cầm điện thoại di động gọi cho anh.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, giọng nói mệt mỏi của Đường Hạo Tuấn truyền đến: “Alo?”
“Ông xã, anh không nghỉ ngơi trên máy bay sao?” Tống Vy cau mày không vui hỏi.
Đường Hạo Tuấn xoa mày, bước ra khỏi sân bay, lên xe do người quản lý phái tới: “Không phải, tập đoàn gửi một số tài liệu cần anh đích thân xử lý nên hơi bận.”
“Sao mà vậy được, bây giờ ở trong nước là ban ngày, chắc chắn anh lại không nghỉ ngơi rồi.” Tống Vy thở dài.
Đường Hạo Tuấn biết cô đang quan tâm anh, môi mỏng khẽ cong lên: “Đừng lo lắng, đợi anh đến bệnh viện thăm dì Vương xong thì anh sẽ nghỉ ngơi một lát.”
“Nói rồi đấy, nếu không thì em sẽ đích thân gọi cho bên tập đoàn để điều tra tình hình của anh.” Tống Vy khịt mũi.
Ý cười trong mắt Đường Hạo Tuấn càng ngày càng đậm: “Được.”
Tống Vy nghe thấy lời anh đáp mới hài lòng cười: “Mà này, bây giờ anh đi bệnh viện hả?”
“Ừ, đi thăm dì Vương trước.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Được rồi, vậy anh đi thăm dì Vương xong thì về nói với em tình hình của dì Vương nhé, em cũng rất lo lắng cho dì ấy.” Tống Vy thở dài.
Dì Vương là một người lớn tuổi rất tốt bụng, đối xử với cô và hai đứa bé thì không có gì phải nói.
Bây giờ dì Vương xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Sau khi hai người nói một vài chuyện khác, thì cúp máy.
Tuy nhiên, đúng lúc Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại vang lên.
Lần này, là người quản lý tập đoàn gọi đến, vẻ mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc, người quản lý Duy Tâm vừa liên lạc với tôi, nói rằng Duy Tâm cũng đã bị lục lọi lung tung, có vẻ cũng đang tìm thư chuyển nhượng cổ phần Duy Tâm.” Người quản lý trả lời.
Đường Hạo Tuấn không ngạc nhiên chút nào với kết quả này, chế nhạo nói: “Cũng bình thường thôi, đã không tìm thấy ở chỗ tôi, thì Đường Hạo Minh tất nhiên sẽ tới Duy Tâm, chỉ cần là nơi có khả năng giữ đơn chuyển nhượng cổ phần của Duy Tâm thì hắn sẽ không bỏ qua, có lẽ ngay cả bên ngân hàng hắn cũng phái người đi nghe ngóng.”
“Hay là tôi đi gọi điện hỏi thăm bên ngân hàng?” Người quản lý xin chỉ thị.
Đường Hạo Tuấn vuốt sống mũi: “Không cần, tôi là khách hàng VIP nhất của ngân hàng, ngân hàng sẽ không để người của Đường Hạo Minh hỏi được bất cứ điều gì, vì vậy không cần thiết, mà đơn chuyển nhượng cổ phần cũng không ở bên ngân hàng.”
Thực ra lúc đầu anh cất giữ trong két bảo hiểm của ngân hàng.
Nhưng sau đó, anh lại chuyển vị trí.
“Được rồi, tôi đến bệnh viện trước một chuyến, khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ đến tập đoàn.
Có chuyện gì lát nói sau.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ rồi lại nói.