Tống Dĩnh Nhi dạ rồi nói: "Ngoéo tay đi ạ."
Tống Vy buông cô bé ra: "Mẹ sẽ tới, mẹ hứa sau khi tìm được ba sẽ tới đón con ngay."
Ba mẹ con ngoéo tay với nhau xem như làm cam kết.
Lúc này Tống Dĩnh Nhi mới nở nụ cười.
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Tống Vy rút tay về, cầm lấy di động đặt ở đầu giường, nhìn thấy thông báo hiển thị trên điện thoại, cô vội vàng gọi lại.
Còn chưa đợi cô lên tiếng thì người ở đầu dây bên kia đã hỏi dồn dập: "Vy Vy à, tớ mới đọc tin trên mạng thấy cậu tuyên bố từ bỏ thi đấu, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Là cậu tự bỏ thi đấu hay bị người khác hãm hại?"
"Giang Hạ à, cậu bình tĩnh một chút." Tống Vy đỡ trán.
Cô biết Giang Hạ chắc chắn sẽ gọi điện tới cho mình.
Advertisement
"Tớ không có bị ai hãm hại hết, từ bỏ thi đấu là quyết định của tớ." Tống Vy trả lời.
Giang Hạ im lặng, sau đó lại cao giọng hỏi: "Vy Vy, chẳng lẽ những gì cậu nói trên đó đều là thật à? Cậu sinh non ư?"
"Ừm." Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ hít sâu một hơi, kế đó vội vàng quan tâm hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Cậu mới mang thai sáu tháng, sao lại sinh non? Có phải bị ngã không?"
"Không, là tớ bị kích động."
"Kích động gì?"
"Cậu đã biết tin hôm qua Hạo Tuấn mất tích chưa?"
"Tớ biết." Giang Hạ gật đầu: "Tin tức lớn như vậy, sao tớ có thể không biết? Nhưng mà khoan đã, lẽ nào tin này cũng là thật?"
Tống Vy nhếch môi cười khổ: "Ừm, Hạo Tuấn mất tích rồi, tớ bảo Hải Dương thay thế âm thanh trong video trên mạng, là muốn tạm thời che giấu tin tức với người bên ngoài, nếu không tập đoàn Đường thị sẽ xảy ra hỗn loạn."
"Ôi trời ơi, tại sao lại như vậy?" Giang Hạ lo lắng đi tới đi lui trong phòng làm việc: "Rốt cuộc sếp Đường bị sao thế? Tại sao lại mất tích?"
"Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi về nước, Hạo Tuấn tìm được vị trí của bọn họ nên đuổi theo, không ngờ đó là một cái bẫy.
Đường Hạo Minh cho lắp sẵn thuốc nổ ở đấy, vì né tránh thuốc nổ Hạo Tuấn đã nhảy xuống sông, sau đó không có tin tức.
Mấy hôm nay, bọn tớ không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm được chút tin tức của Hạo Tuấn."
Giang Duyệt hít thật sâu: "Không ngờ lúc tớ không biết lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, sếp Đường mất tích đến giờ vẫn chưa có tung tích, vậy sống hay chết cũng chưa biết à?"
Tống Vy im lặng một lát rồi trả lời: "Ừm, nhưng tớ cảm thấy anh ấy còn sống, vì thế tớ định tối nay về nước tìm anh ấy."
Nói chung, bất kể Đường Hạo Tuấn còn sống hay đã chết, cô phải tìm được anh.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Giang Duyệt gật đầu: "Với tính cách của cậu, sếp Đường xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu về nước tìm anh ấy cũng là chuyện bình thường.
Do đó cậu bỏ thi đấu không chỉ vì sinh non mà cũng vì lý do này?"
Quả nhiên, người hiểu rõ cô nhất ngoài Đường Hạo Tuấn và hai đứa bé ra, chính là cô bạn thân Giang Hạ này.
Tống Vy cắn môi: "Đúng vậy, bên tổ chức đã đồng ý, trợ lý Trình cũng đi giúp tớ giải quyết thủ tục về nước.
Tối qua lúc thầy tới thăm, sau khi biết được những chuyện xảy ra với tớ, cũng đồng ý cho tớ bỏ thi đấu về nước."
"Còn Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu thì sao?"
"Các cô ấy cũng đồng ý và ủng hộ tớ, nhưng suy cho cùng tớ vẫn thấy mắc nợ họ.
Chờ đến khi tìm được Hạo Tuấn, tớ sẽ bù đắp gấp đôi cho hai người họ." Tống Vy nói với nét mặt áy náy.
Giang Hạ thở dài: "Gặp chuyện như vậy thì cũng chỉ có cách này thôi.
Hơn nữa, tớ tin nếu đổi lại là các cô ấy xảy ra chuyện tương tự, cậu sẽ làm thế thôi."
Tống Vy mỉm cười, không nói gì thêm.
"Em bé đâu? Em bé vẫn giữ được chứ?" Giang Hạ hỏi tiếp.
Tống Vy nghĩ tới con trai còn trong lồng ấp thì trái tim như bị dùi đâm, đau đến cô không thở nổi.
"Còn, em bé còn sống, tuy nhiên phải ở trong lồng kín vài tháng."
"Trẻ con sinh non ở trong lồng kín rất bình thường, chỉ cần đứa bé còn sống là tốt rồi.
Sếp Đường có tiền mà, chờ sau khi đứa bé ra khỏi lồng kín thì bồi bổ thêm sức khỏe cho nó, à đúng rồi, là trai hay gái vậy?" Giang Hạ cười hỏi.
"Là con trai." Tống Vy trả lời.
Giang Hạ gật đầu: "Con trai cũng tốt, sau này có thêm người bảo vệ Dĩnh Nhi."
"Đúng vậy." Tống Vy nhìn thoáng qua hai con đang ngồi trên sopha.
Sau đó, hai người nói chuyện thêm một chút mới kết thúc cuộc gọi.
Thế nhưng một lúc sau, Kiều Phàm cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm.
Vì Đường Hạo Tuấn và anh ta không hợp nhau lắm nên Tống Vy chỉ nói rằng mình bỏ thi đấu là do sinh non, chứ không nói Đường Hạo Tuấn đã gặp chuyện.
Kiều Phàm không hỏi về Đường Hạo Tuấn, do đó cuộc gọi này nhanh chóng kết thúc.
Buổi tối, Tống Vy được Trần Châu Ánh, Hạ Bảo Châu, Dĩnh Nhi tiễn đến sân bay, cô dẫn theo Trình Hiệp và Tống Hải Dương lên máy bay về nước.
Khi họ về đến nơi, trời vừa tờ mờ sáng.
Tống Vy xuống máy bay cũng không nghỉ ngơi mà chạy tới bệnh viện thăm dì Vương trước.
Dì Vương là một trong những người biết tin Đường Hạo Tuấn mất tích, là quản lý nói cho bà ta biết.
Chính vì thế, trong suốt thời gian này dì Vương luôn tự trách mình, nghĩ rằng nếu không phải bà ta bị thương, Đường Hạo Tuấn sẽ không về nước và không bị mất tích, Tống Vy cũng không bị kích động mà sinh non sớm.
Bởi vậy, lúc dì Vương nhìn thấy Tống Vy thì đã tự trách và xin lỗi.
Tống Vy vội vàng đỡ dì Vương dậy: "Dì Vương à, chuyện này không liên quan tới dì, dì đừng tự trách mình, là lỗi của Đường Hạo Minh và đồng bọn của anh ta."
"Đúng đó bà Vương, không liên quan gì tới bà đâu." Tống Hải Dương cũng khuyên nhủ.
Dì Vương nghe xong, trong lòng càng thêm xấu hổ.
Tống Vy tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng khiến dì Vương bình tĩnh lại.
Sau khi dì Vương mệt mỏi và ngủ thiếp đi, Tống Vy dẫn theo Tống Hải Dương trở về biệt thự nhà họ Đường.
"Mợ chủ, ở trên máy bay cô và cậu chủ nhỏ không hề chợp mắt, hai người nên về nghỉ ngơi trước, sau đó mới đi tìm Tổng giám đốc.
Lần trước sau khi Đường Hạo Minh tới đây, Tổng giám đốc đã tăng cường các biện pháp bảo vệ, cô và cậu chủ nhỏ cứ yên tâm nghỉ ngơi." Trình Hiệp đặt vali xuống xong, nói với Tống Vy.
Tống Vy gật đầu: "Được, cảm ơn anh Trình."
"Không cần cảm ơn, vậy tôi đi trước." Trình Hiệp nói dứt lời, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tống Vy gọi anh ta lại: "Chờ một chút."
"Mợ chủ còn chuyện gì dặn dò?" Trình Hiệp dừng bước hỏi.
Tống Vy xoa huyệt thái dương: "Chuyện tôi và Hải Dương về nước đừng nên nói với ai, tôi không muốn để người khác biết.
Nếu biết chúng tôi về nước mà không thấy Hạo Tuấn đâu thì tin tức anh ấy mất tích sẽ không giấu được."
"Yên tâm đi mợ chủ, tôi đã nghĩ tới và sắp xếp xong việc này rồi." Trình Hiệp gật đầu.
Tống Vy nở nụ cười: "Vậy thì tốt rồi."
"Vậy tôi đi trước." Lần này, cuối cùng Trình Hiệp cũng đi khỏi.
Tống Vy dẫn Tống Hải Dương lên lầu, về phòng nghỉ ngơi trước.
Đến buổi chiều hai mẹ con lên xe, dưới sự dẫn đường của quản lý đi tới khu công nghiệp bị cháy.
Nhìn đống đổ nát bị thiêu rụi, trái tim Tống Vy bị nghẹn lại.
Cả khu công nghiệp bị đốt cháy, có thể thấy đoán được lúc đó lửa lớn đến mức nào.
May mà chỗ này có một con sông chuyên dùng để xử lý nước trong khu công nghiệp, nếu không lúc đó Hạo Tuấn không có chỗ nào trốn thoát, sẽ bị thiêu cháy thành tro.
Vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim Tống Vy như bị người khác bóp nghẹt, đau đến sắc mặt tái nhợt.
"Mẹ ơi?" Tống Hải Dương nhận ra sự khác thường của cô, quan tâm gọi.
Tống Vy lắc đầu: "Mẹ không sao."
Nói dứt lời, cô nhìn về phía quản lý đứng ở một bên: "Hạo Tuấn nhảy vào con sông này từ đâu, dẫn tôi đi xem với."
"Được ạ." Quản lý gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.
Tống Vy nắm tay Tống Hải Dương đi theo sau.