Mặc dù Tống Vy vẫn còn một chút khúc mắc nhỏ với Mạnh Ngọc nhưng hiện giờ Đường Hạo Tuấn chỉ có thể dựa vào anh ta, cô cũng không thể giữ thái độ lạnh lùng, đành miễn cưỡng nở một nụ cười: “Được, tôi biết rồi, Hạo Tuấn làm phiền anh vậy.”
“Yên tâm đi.” Mạnh Ngọc đeo khẩu trang, bước vào phòng phẫu thuật.
Tống Vy, Trình Hiệp và dì Vương đang ngồi trên xe lăn cùng đợi ở bên ngoài.
Lúc này Tống Vy mới chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, cậu ra nước ngoài đón Dĩnh Nhi về đây, tôi đã hứa với nó sau khi tìm thấy Hạo Tuấn sẽ lập tức đón con bé về.”
Cô muốn ở cạnh Đường Hạo Tuấn nên đương nhiên không thể đi, cũng không yên tâm để người khác đi đón.
Việc này chỉ có thể giao cho Trình Hiệp.
“Vâng thưa mợ chủ, vậy tôi sẽ đi ngay.” Trình Hiệp gật đầu, quay người rời đi.
Tống Vy lại nhìn dì Vương: “Dì Vương, dì đừng tự trách chính mình, Hạo Tuấn đã được tìm thấy rồi, đợi cục máu đông trong đầu anh ấy tan ra thì tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi.
Hơn nữa tôi tin Hạo Tuấn cũng không trách dì đâu.”
Thực ra cho dù thế nào thì chuyện của Đường Hạo Tuấn cũng không thể trách dì Vương.
Advertisement
Cho dù dì Vương không xảy ra chuyện và Đường Hạo Tuấn không về nước thì Đường Hạo Minh cũng sẽ ra tay với Hạo Tuấn, chỉ là với cách thức, thời gian và địa điểm khác mà thôi.
Dì Vương nhìn về phía cửa phòng mổ: “Ông trời phù hộ, mong cậu chủ, mợ chủ và ba đứa trẻ về sau không xảy ra chuyện gì nữa.
Bà già như tôi thật sự không thể chịu thêm cú sốc gì nữa.”
Tống Vy nghe dì Vương nói vậy, khẽ mỉm cười, đặt tay lên vai bà: “Sẽ như vậy mà, tất cả chúng ta đều sẽ không có chuyện gì.”
Dì Vương rưng rưng nước mắt nói phải: “Mợ chủ nói đúng.”
Sau đó hai người cùng không lên tiếng, yên lặng chờ Đường Hạo Tuấn ra ngoài.
Vì đây không phải là một cuộc phẫu thuật lớn nên sau hai tiếng cuộc phẫu thuật đã kết thúc.
Đường Hạo Tuấn được đẩy ra ngoài, Tống Vy đứng từ băng ghế lạnh lên: “Hạo Tuấn.”
Dì Vương cũng vội vàng đẩy xe lăn qua.
Tống Vy đứng bên cạnh giường, nhìn sắc mặt Đường Hạo Tuấn tái nhợt, đau lòng vươn tay ra chạm vào mặt anh: “Bác sĩ Mạnh, hiện giờ Hạo Tuấn không sao chứ?”
“Cục máu đông trong não đã được loại bỏ, có thể một hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.” Mạnh Ngọc trả lời.
Dì Vương mừng rơi nước mắt: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tống Vy cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
“Được rồi, giờ đưa Hạo Tuấn tới phòng bệnh trước đã, mọi người có thể tới phòng bệnh với cậu ấy.” Mạnh Ngọc nói.
Tống Vy ừm một tiếng, đi tránh ra khỏi chiếc giường đẩy, không làm ảnh hưởng tới các nhân viên y tế.
Nhân viên y tế đẩy Đường Hạo Tuấn tới phòng bệnh, Tống Vy đẩy dì Vương đi theo.
Buổi chiều, Giang Hạ cũng tới, dẫn Tống Hải Dương tới cùng.
Buổi sáng Tống Vy sợ cậu nhóc ở nhà một mình buồn chán, trên đường đi đón Đường Hạo Tuấn, cô còn đặc biệt gọi điện cho Giang Hạ nhờ cô tới biệt thự nhà họ Đường cùng cậu bé.
Vậy nên Giang Hạ cũng biết Đường Hạo Tuấn đã được tìm thấy.
Tống Hải Dương nằm bò ở mép giường bệnh, nhìn Đường Hạo Tuấn chăm chú.
Còn Tống Vy và Giang Hạ đứng bên cạnh bức tường.
Giang Hạ hỏi về quá trình tìm kiếm Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy cũng không giấu giếm, kể hết những chuyện đã xảy ra ở chỗ Giang Vân Khê ra.
“Cái gì?” Giang Hạ nghe xong, cả người đều thấy không ổn: “Người phụ nữ đó thật không biết xấu hổ, nhìn trúng sếp Đường rồi lại còn che giấu tung tích của anh ấy, đúng thật là….
Tớ lại còn cùng họ với cô ta nữa chứ, cô ta đúng là làm ô nhục cả cái họ này.”
Giang Hạ tức muốn chết.
Tống Vy uống một ngụm nước: “Được rồi, đã đón được Hạo Tuấn về rồi, tớ cũng không thấy tức nữa.”
“Tống Vy, cậu có tin là người phụ nữ đó tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ không.” Giang Hạ mím môi nói.
Tống Vy nhìn cô ấy: “Sao cậu biết?”
“Theo miêu tả của cậu về Giang Vân Khê này thì tớ đại khái cũng biết được cô ta là người như thế nào.
Cô ta là loại người ngoài miệng nói rằng bản thân có thể tự lực cánh sinh, cố gắng vươn lên nhưng thực ra cô ta là người cực kỳ ham tiền.
Loại người này sẽ không thừa nhận mình ham tiền đâu nhưng cô ta lại rất thích tiếp xúc với những người có tiền.
Cậu cứ đợi đi, cô ta nhất định sẽ tìm tới tận cửa.” Giang Hạ tự tin nói.
Tống Vy nhíu mày rồi cười nói: “Mặc dù tớ không thích cô ta nhưng việc chúng ta nợ cô ta một món ân tình là thật, cô ta cứ tìm đến tận đây đi, vừa hay để trả nợ luôn.”
“Nói thật thì cho dù cô ta không cứu sếp Đường thì anh ấy cũng sẽ không chết.
Nói không chừng còn được mấy người quản lý tìm thấy đưa vào bệnh viện trước, bây giờ đã tỉnh lại từ lâu rồi.
Cậu cũng không phải….
Hầy, tất cả đều là lỗi của người phụ nữ kia!” Giang Hạ tức giận nói.
Tống Vy cụp mắt nhìn xuống.
Đúng vậy, nếu Giang Vân Khê không xuất hiện, mấy người quản lý nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Hạo Tuấn, cô sẽ không nhận được điện thoại mất tích của Hạo Tuấn, dẫn đến việc sinh non An An.
Nhưng cô cũng không thể hoàn toàn trách cứ Giang Vân Khê, xuất phát điểm khi cô ta cứu người là tốt, chỉ có thể nói tất cả do số mệnh quyết định.
Giang Hạ ở cùng Tống Vy trong bệnh viện ba tiếng rồi mới rời đi.
Dù sao bây giờ công ty do một mình cô quản lý, chút thời gian này khó khăn lắm mới giành ra được nên cô đương nhiên không thể ở lâu.
Sau khi Giang Hạ đi, Tống Vy lại bảo vệ sĩ đưa dì Vương về phòng bệnh.
Chẳng bao lâu sau trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Những vệ sĩ khác đều đứng ở bên ngoài.
“Mẹ, con vừa tra được thông tin về người tên Giang Vân Khê đó.” Tự nhiên Tống Hải Dương nói.
Tống Vy nhìn cậu: “Con điều tra cô ta làm gì?”
Tống Hải Dương mỉm cười: “Vừa rồi mẹ và mẹ nuôi nói chuyện về người tên Giang Vân Khê đó nên con mới tra một chút, phát hiện ra mẹ nuôi nói rất đúng, cô ta đúng là một người tham tiền.”
“Ồ?” Tống Vy nhướng mày: “Cụ thể thế nào?”
“Con nhìn thấy trong tư liệu của cô ta thấy cô ta có một thanh mai trúc mã, người thanh mai trúc mã đó là người có tiền nhất trong thôn, cô ta rất thích chơi với người đó, lần nào người kia cũng tặng cô ta rất nhiều đồ, sau khi lên cấp ba, cô ta lại có một người bạn học nhiều tiền hơn thanh mai trúc mã kia nên liền xa lánh người đó và thân thiết với bạn học có tiền kia hơn.”
Nói đến đây, Tống Hải Dương chép miệng khinh thường: “Sau khi thanh mai trúc mã phát hiện ra đã yêu cầu cô ta tránh xa người bạn học kia nhưng kết quả là cô ta không đồng ý, nói dễ sống cùng với người bạn học kia hơn, nhưng thực ra là những món đồ do người kia tặng tốt hơn đồ của thanh mai trúc mã tặng.
Tới đại học, cô ta lại tiếp xúc với rất nhiều bạn học có tiền, tất cả mọi người đều nhìn ra cô ta là người tham tiền, chỉ có một mình cô ta là không thừa nhận, nói những bạn học kia đều là bạn bè gì đâu….”
Tống Vy nghe hiểu, mỉm cười nói: “Được rồi, cho dù cô ta có phải là người tham tiền hay không thì cũng không liên quan gì tới chúng ta, đến lúc đó cô ta cần tiền thì chúng ta cho cô ta là được, trả xong ân tình thì đương nhiên cũng không còn liên hệ gì nữa.”
“Mẹ nói phải.” Tống Hải Dương gật đầu.
Tống Vy thấy cậu bé hơi buồn ngủ, xoa đầu cậu: “Buồn ngủ rồi sao? Mẹ ôm con lên giường, con nằm ngủ bên cạnh ba.”
“Vâng.” Tống Hải Dương đồng ý.
Tống Vy bế cậu lên giường bệnh, cởi giày cho cậu.
Cậu lăn một vòng trên chiếc giường bệnh lớn rồi chui vào chăn, nằm xuống bên cạnh Đường Hạo Tuấn.
Đây là lần đầu tiên cậu ngủ bên cạnh ba mình, cảm giác thật mới mẻ.
Tống Hải Dương mỉm cười hạnh phúc rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tống Vy dém chăn cho hai ba con, lấy điện thoại ra ban công, gọi điện cho Hạ Bảo Châu, hỏi chuyện của Dĩnh Nhi và An An.
Biết được Dĩnh Nhi đã ngủ, An An cũng rất ổn thì Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tống Vy, đã tìm thấy Tổng giám đốc Đường chưa?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy quay đầu lại liếc nhìn chiếc giường bệnh phía sau mình, khẽ gật đầu: “Tìm thấy rồi.”
“Tốt quá.” Hạ Bảo Châu mừng thay cho cô.
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy, thật sự là tốt quá, tớ đã bảo Trình Hiệp tới đón Dĩnh Nhi về nước rồi, cậu muốn cùng về luôn không?”
“Tớ tạm thời không thể về được, tớ đã đồng ý làm người mẫu cho Châu Ánh.
Không phải trước đây cô ấy nói muốn tự mở một triển lãm thiết kế sao?” Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy nhớ ra đúng là có chuyện này thật.
“Vậy được rồi, đợi đến khi Hạo Tuấn tỉnh lại, tớ sẽ bảo anh ấy cho Trình Hiệp nghỉ một thời gian để ở cạnh cậu.” Tống Vy nói.