Hạ Bảo Châu vui mừng vỗ tay: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu Vy Vy."
Tống Vy lắc đầu: “Không cần cảm ơn mình, phải là mình cảm ơn tất cả các cậu mới đúng, nếu không có các cậu ở bên cạnh mình, mình thực sự sẽ không thể thoát ra khỏi nỗi đau của việc Hạo Tuấn mất tích.
Nói không chừng An An cũng...haizzz, đừng nói những chuyện này nữa, những chuyện này đều đã qua rồi.
Đợi Hạo Tuấn khoẻ rồi chúng tớ sẽ mời các cậu một bữa."
“Được rồi, vậy chúng tớ sẽ đợi lời mời từ cậu và sếp Đường.” Hạ Bảo Châu cười nói.
Tống Vy ừ một tiếng.
Sau đó, cả hai trò chuyện một lúc rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Đặt điện thoại xuống, Tống Vy trở lại phòng bệnh, bước đến bên giường ngồi xuống, sau đó nắm tay Đường Hạo Tuấn nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Hai ngày sau, Mạnh Ngọc kiểm tra toàn diện cho Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy tiễn anh ta ra ngoài, thuận tiện cùng anh ta tán gẫu một hồi về tình hình của Đường Hạo Tuấn, chủ yếu là hỏi tại sao Đường Hạo Tuấn tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Advertisement
Mạnh Ngọc đẩy kính, đang định nói gì đó thì giọng nói kích động của Tống Hải Dương vang lên từ trong phòng bệnh: “Mẹ ơi, ba tỉnh rồi!”
Nghe vậy, đầu óc Tống Vy đầu tiên là chết máy, sau đó trong lòng dâng lên sự kích động vô ngần.
Đường Hạo Tuấn tỉnh lại!
Tống Vy không quan tâm tới cuộc trò chuyện với Mạnh Ngọc, quay lưng lao về phía phòng bệnh.
Mạnh Ngọc nhanh chóng chạy theo.
Trong phòng, Đường Hạo Tuấn mở mắt nằm trên giường, đang nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nho nhỏ của Tống Hải Dương.
Nghe thấy tiếng động, Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn về phía Tống Vy hai mắt đang đỏ bừng sắp khóc, trong đôi mắt dịu dàng có chút áy náy: “Xin lỗi vợ, anh đã khiến em lo lắng.”
Khi anh vừa tỉnh lại, Hải Dương nói với anh rằng anh đã hôn mê bao nhiêu ngày, thì Tống Vy đã lo lắng cho anh bấy nhiêu ngày, chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Nhìn quầng thâm dưới mí mắt của Tống Vy và gương mặt gầy gò của cô lúc này, anh biết cô không chỉ nghỉ ngơi không tốt, mà có lẽ còn ăn không ngon.
Tống Vy cắn chặt môi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vừa vui mừng vừa kích động.
Đường Hạo Tuấn lấy tay khỏi đầu Tống Hải Dương và duỗi tay về phía cô.
Sau khi Tống Vy nhìn thấy, lúc đầu liền khịt mũi, sau đó đưa qua.
Đường Hạo Tuấn siết chặt tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Em ốm đi rồi.”
“Hu ...” Tống Vy không nhịn được nữa, nhào vào trong vòng tay anh, khóc oà lên.
Đường Hạo Tuấn hiểu tâm trạng hiện tại của cô, nhẹ nhàng ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, hết lần này đến lần khác nói lời xin lỗi bên tai cô.
Anh biết rằng sự biến mất và hôn mê của anh đã khiến cô sợ hãi.
Mạnh Ngọc và Tống Hải Dương nhìn nhau.
Mạnh Ngọc ôm cậu bé ra khỏi giường bệnh, sau đó một lớn một nhỏ đứng cách không xa nhìn hai người họ, không có ý quấy rầy hai người họ vuốt ve, an ủi.
Khi tiếng khóc của Tống Vy dần lắng xuống, Mạnh Ngọc mới vỗ vỗ tay: “Được rồi Tống Vy, cô đừng khóc nữa, để tôi kiểm tra cho Hạo Tuấn xem thử thị lực và các khớp xương của cậu ấy xem có vấn đề gì không.”
Khi Đường Hạo Tuấn không tỉnh lại, những thứ này đương nhiên không thể chẩn đoán được.
Bây giờ đã tỉnh lại thì có thể rồi.
Tống Vy lau nước mắt, ừ một tiếng nói: “Được, anh kiểm tra đi.”
Nói xong, cô định bước sang một bên.
Nhưng Đường Hạo Tuấn nắm tay cô lại: “Ở đây đi.”
Tống Vy cười gật đầu: “Được, em không đi, bác sĩ Mạnh, tôi đứng đây không quấy rầy anh chứ?”
Mạnh Ngọc nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau: “Không đâu, chỉ là bây giờ có vẻ như khớp tay của Hạo Tuấn đã ổn, tiếp theo là thị giác và khớp chân.”
Nói rồi, anh ta bắt đầu kiểm tra, vừa lật mí mắt, vừa nắn bóp đầu gối.
Sau khi kiểm tra một lượt, anh ta cất chiếc đèn pin nhỏ đi, từ trong túi áo trên ngực lấy ra một cây bút, mở bệnh án của Đường Hạo Tuấn, vừa nói vừa viết: “Khá ổn, các khớp xương đều tốt, thị lực không có vấn đề gì, chỉ là cần phải có một khoảng thời gian để phục hồi, dù sao sau khi nằm lâu như vậy, cơ bắp hơi bị teo, phải tập luyện hai ngày mới có thể hồi phục lại được.”
Tống Vy liên tục gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giám sát anh ấy."
“Vậy là ổn rồi, các cậu cứ tiếp tục hâm nóng tình cảm đi.
Tôi sẽ không quấy rầy các cậu, có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi trước đi.” Mạnh Ngọc đóng bệnh án lại, cười nói rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tống Hải Dương chớp mắt: “Mẹ, con sẽ đến chỗ bà Vương và nói với bà Vương rằng ba đã tỉnh.”
Sao Tống Vy lại không biết tên nhóc này cũng muốn nhường lại không gian cho cô và Đường Hạo Tuấn chứ, lại thêm lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo bảo vệ, vì vậy liền gật đầu đồng ý: “Đi đi, đừng có nghịch ngợm.”
“Dạ dạ.” Thằng nhỏ đáp lại một tiếng, vẫy tay rồi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn dường như nhớ tới gì đó.
Bảo Tống Vy đỡ anh dậy, kê một cái gối sau lưng cho anh dựa vào gối.
“Hải Dương nói anh hôn mê mấy ngày nay, rốt cuộc anh đã hôn mê mấy ngày rồi?” Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm hỏi.
Anh vừa mới tỉnh lại, cũng không xem ngày tháng, vì vậy anh không biết đã bao nhiêu ngày kể từ ngày anh xảy ra chuyện.
Tống Vy kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh: “Đã gần tám ngày.”
Đường Hạo Tuấn sững sờ: “Lâu như vậy rồi à?”
“Ừ, bác sĩ nói anh bị đánh mạnh vào đầu gây tụ máu nên hôn mê, lẽ ra anh có thể tỉnh lại sớm hơn, nhưng trang thiết bị trong bệnh viện nhỏ không tốt nên mới kéo dài cho tới bây giờ.” Tống Vy cầm tay anh nghịch nghịch nói.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Bệnh viện nhỏ? Là sao?”
Anh nhớ rằng mình đang ở dưới nước thì bị một hòn đá đập vào đầu nên ngất đi, nhưng lúc đó nhóm người quản lý cũng đang ở dưới sông, vì vậy không thể nào không tìm thấy anh.
Mà nếu đã tìm được anh, thì anh sẽ không thể nào xuất hiện ở cái bệnh viện nhỏ nào đó.
Vì vậy, bây giờ có vẻ như anh đã gặp chuyện gì đó khác.
“Thì đấy, sau khi anh mất tích trên sông, bị cuốn trôi xuống hạ lưu, kết quả là chưa đợi được nhóm người quản lý tìm thấy anh, thì một cô gái đột nhiên xuất hiện cứu anh lên trước khi nhóm người quản lý tìm thấy anh, sau đó đưa anh đến một bệnh viện nhỏ trong thị trấn, chúc mừng chồng, xảy ra chuyện mà vẫn có thể gặp được người đẹp.” Tống Vy liếc anh một cái, ngữ khí hơi chua chua nói.
Đường Hạo Tuấn nhận ra cô đang ghen, môi mỏng nhếch lên, tựa hồ rất vui vẻ vì cô ghen.
Suy cho cùng, ghen là vì cô quan tâm đến anh.
“Cô gái đó là ai?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt hỏi.
Tống Vy biết anh không có ý gì khác, nhưng vẫn muốn cố ý trêu chọc anh, nên giả bộ không vui nói: “Sao, nghe ngóng cho rõ rồi đem về à?’
Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm, sau đó vươn tay nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trầm giọng khàn khàn nói: “Anh là người không có gu vậy à? Anh đã có được người phụ nữ đẹp nhất trên đời rồi, làm sao có thể xem trọng mấy cô gái tầm thường khác.”
“Ai mà biết được, nói không chừng ngắm hoa nhà chán rồi, hoa dại bên ngoài dù có xấu đến mấy cũng thơm.” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn xoa xoa tóc của cô: “Đừng lo lắng, cả đời này anh sẽ chỉ thích hoa nhà thôi."
“Được rồi, em đều biết.” Tống Vy ôm cánh tay anh, bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh: “Cô gái đó tên là Giang Vân Khê, là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, lúc đi thăm họ hàng, băng qua con sông đó thì phát hiện thấy anh nên cứu anh.
Cho dù là có lòng tốt nhưng lại làm lỡ việc tìm thấy anh.
Tụi em tận hai ngày trước mới tìm thấy anh, mà cô ấy còn không muốn giao anh ra.”
“Ý của em là sao? Là người của Đường Hạo Minh ư? Cho nên không muốn giao anh ra?” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Tống Vy nhìn thấy cái suy nghĩ của trai thẳng như anh, không nhịn được dở khóc dở cười: “Đương nhiên là không phải, cô ấy đã yêu anh rồi nên không muốn chúng em tìm được anh rồi mang anh đi."
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn càng nhíu mày hơn.