Nghĩ tới đây, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn càng thêm căng thẳng, toàn thân toát ra bầu không khí khiến người khác phải rùng mình.
Cuối cùng, anh không nhịn được mà chạy luôn.
Không lâu sau, anh đã đến phòng camera.
Đường Hạo Tuấn lập tức yêu cầu tra camera để tìm người.
Ban đầu, họ không đáp ứng yêu cầu của anh, đến khi Đường Hạo Tuấn nói ra thân phận của mình thì phòng camera mới đồng ý tra camera ở gần phòng vệ sinh để tìm Tống Vy.
Giang Hạ, Trần Châu Ánh, Hạ Bảo Châu thì đến phòng phát thanh để nhờ họ phát thông báo tìm Tống Vy.
Lỡ như Tống Vy không mất tích mà chỉ đi đâu đó thì khi nghe thông báo, cô sẽ quay về ngay thôi.
Cả hai bên đều hành động nhưng kết quả thu được lại không tốt chút nào.
Bên phòng phát thanh đã thông báo tận mấy lần nhưng không thấy cô quay lại.
Bên Đường Hạo Tuấn cũng vậy, camera không hề quay được Tống Vy.
Advertisement
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn vô cùng tệ, khi anh chuẩn bị rời đi thì một nhân viên hô lên: “Camera ở bãi đỗ xe quay được hình ảnh một bảo vệ mang theo ai đó, hình như là một người phụ nữ.”
“Cái gì?” Nghe thế, Đường Hạo Tuấn vội vàng đến sau lưng cậu nhân viên kia.
Cậu ta phóng to camera lên, sau đó tua lại một chút, quả nhiên Đường Hạo Tuấn nhìn thấy một người mặc quần áo bảo vệ xuất hiện trong phạm vi quan sát của camera, hắn vác trên vai một người mặc váy dài màu đen.
Chính là bộ váy mà Tống Vy đã mặc khi ra ngoài.
Bộ váy đó do đích thân anh chọn cho cô nên chỉ cần liếc mắt thì anh cũng nhận ra rồi.
Người bị bảo vệ vác trên vai chính là Tống Vy!
Đường Hạo Tuấn giận sôi máu, anh bước ra khỏi phòng camera rồi gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát sau khi nhận được tin Tống Vy bị bắt cóc chứ không phải đi lạc thì lập tức lập án và xuất quân tìm người.
Bên này, sau khi Giang Hạ biết chuyện Tống Vy bị bắt cóc thì cực kỳ lo lắng rồi lập tức rời khỏi sân vận động.
Dù gì Tống Vy cũng không có ở đây, bọn họ làm gì còn tâm trạng để xem concert chứ?
“Sếp Đường.” Ba người đến chỗ Đường Hạo Tuấn.
Đến nơi, đôi mắt tràn ngập tơ máu của Đường Hạo Tuấn khiến cả ba đều giật mình
Sau khi Giang Hạ nghe tin Tống Vy bị bắt cóc, cô biết hiện giờ người lo lắng và đau đớn nhất chính là Đường Hạo Tuấn.
Cô kìm lại sự sợ hãi trong lòng rồi tiến lên một bước: “Sếp Đường, anh đừng lo lắng, nhất định chúng ta sẽ tìm được Vy Vy thôi.
Từ khi Vy Vy bị bắt cóc tới giờ còn chưa tới hai tiếng, họ chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố.
Chỉ cần phong toả kịp thời thì tôi tin chúng ta sẽ tìm được cô ấy.”
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt không nói lời nào.
Anh biết chỉ cần phong toả thành phố thì sẽ bắt được thủ phạm thôi, nhưng điều kiện đầu tiên là kẻ bắt cóc Tống Vy không phải là người của Đường Hạo Minh.
Nhưng hiện giờ, hung thủ có thể chính là Đường Hạo Minh.
Nếu thật sự là Đường Hạo Minh thì chắc hẳn trước khi bắt cóc Tống Vy, anh ta đã lên kế hoạch tính toán trước và vạch ra một đường lui tốt nhất rồi.
Hơn nữa họ chắc chắn có thể thông qua con đường này để thoát thân trước khi phong toả thành phố.
Vậy nên, chuyện khiến anh lo lắng nhất là Tống Vy có thể đã bị đưa lên trực thăng hoặc tàu du lịch rồi.
Nếu như vậy thì dù có phong toả cũng không kịp nữa.
Hiện tại, cảnh sát đã đến các sân bay trực thăng và các bến tàu lớn để kiểm tra, hy vọng sẽ tra ra được.
Thấy Đường Hạo Tuấn không lên tiếng, Giang Hạ bối rối không biết phải làm thế nào.
Mấy giây sau, cô ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt sáng bừng lên: “Sếp Đường, bảo Hải Dương tra thử vị trí của Vy Vy đi, chẳng phải trên người Vy Vy có gắn GPS của Hải Dương sao? Hải Dương chắc chắn có thể tìm được Vy Vy đang ở đâu.”
“Tôi vừa liên lạc với dì Vương rồi, bây giờ Hải Dương đang dò tìm nhưng vẫn chưa có tin tức gì.” Đường Hạo Tuấn siết chặt tay, giọng nói khàn khàn, có chút kìm nén lửa giận trong lòng.
Giang Hạ nhíu mày: “Vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Không có tin gì nghĩ là Hải Dương vẫn chưa tìm được vị trí của Vy Vy sao?
Nếu thật vậy thì chẳng lẽ trên người của kẻ bắt cóc có máy làm nhiễu tín hiệu hay sao?
Nghĩ tới đây, chuông điện thoại của Đường Hạo Tuấn đột nhiên vang lên.
Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại, trên màn hình là hai chữ Hải Dương đang nhấp nháy không ngừng.
Giang Hạ mừng rỡ: “Là Hải Dương, Sếp Đường, anh mau nghe máy đi, biết đâu Hải Dương đã tìm thấy Vy Vy.”
Đường Hạo Tuấn không đáp lời nhưng ngón tay đã vội nhấn nút nghe máy rồi trả lời cuộc gọi của Tống Hải Dương.
“Ba, con tìm thấy vị trí của mẹ rồi.” Giọng của Tống Hải Dương truyền tới.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Là ở đâu?”
Đột nhiên, Tống Hải Dương trầm mặc, cậu lắc đầu: “Ở dưới một dòng sông.”
“Cái gì?” Giang Hạ nghe xong liền cao giọng: “Ở dưới sông sao? Chẳng lẽ bọn chúng đã ném Vy Vy xuống sông rồi?”
Nếu là thật thì thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô không chết đuối mới là lạ!
Đường Hạo Tuấn cũng nghĩ tới khả năng này, anh siết chặt tay như muốn bóp nát điện thoại.
Toàn thân cũng toát một luồng sát khí đáng sợ khiến người khác không ngừng run rẩy.
Bọn Giang Hạ biết, sau khi Đường Hạo Tuấn nghe được tin Tống Vy có thể đã bị vứt xuống sông thì anh đã bị đả kích nặng nề, dẫn tới chuyện bị kích động.
“Ở dòng sông nào?” Đường Hạo Tuấn nghiến răng rít ra từng chữ.
Lúc này, Tống Hải Dương mới kịp nhận ra rằng Ba có thể đã hiểu lầm gì rồi, cậu chớp chớp mắt: “Là dòng sông Quan Cảnh cách sân vận động không xa, dưới sông chắc chỉ có điện thoại và nữ trang của mẹ thôi.
Vì GPS mà con cài cho mẹ có thể đo được nhiệt độ cơ thể của người đeo và ghi lại quá trình biến đổi nhiệt độ.
Con đã kiểm tra nhật ký biến đổi rồi, nhiệt độ cơ thể của mẹ không hề thay đổi chút nào, vậy nên con dám khẳng định, mẹ không ở dưới sông đâu, ở đó chỉ có điện thoại và trang sức thôi.
Nghe xong, mắt Đường Hạo Tuấn co lại: “Thật không?”
“Thật ạ, con chắc chắn mà!” Tống Hải Dương gật đầu.
Giang Hạ vuốt ngực thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá rồi, nghĩa là Vy Vy vẫn còn sống.
Còn nữa Hải Dương, sao con cứ úp úp mở mở làm gì, suýt doạ chết mẹ nuôi và ba con rồi.
Bọn mẹ còn tưởng Vy Vy bị dìm xuống sông rồi cơ.”
“Con xin lỗi Ba, con không cố ý đâu.” Tống Hải Dương cúi đầu nhận lỗi.
Ban nãy, cậu không kịp nhận ra lời mình có điều không ổn.
“Được rồi, con tiếp tục kiểm tra camera quanh sông đi, tìm thử có bọn bắt cóc mẹ con không.” Đường Hạo Tuấn cau mày, trầm giọng dặn dò.
Tống Hải Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”
Sau khi cúp máy, Đường Hạo Tuấn buông điện thoại xuống rồi nhìn ba người Giang Hạ: “Bây giờ ba người hãy liên lạc với đội trục vớt để vớt đồ dưới sông lên đi.”
“Cứ để cho bọn tôi.” Hạ Bảo Châu vỗ ngực nói.
Giang Hạ nhìn anh: “Còn Sếp Đường?”
“Tôi đi gọi người.” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Ở đất nước này, anh không có sẵn người đáng tin như ở trong nước nhưng cũng không để đặt toàn bộ niềm tin vào cảnh sát được.
Lỡ như Tống Vy đã bị đưa ra khỏi đất nước này thì cảnh sát nơi đây cũng vô tác dụng thôi, bọn họ đâu thể ra nước ngoài để tìm người.
Vậy nên anh cần một nhóm tay sai.
Nếu Tống Vy bị đưa ra nước ngoài thật thì đám người này có thể cùng ra đi cứu Tống Vy.