Người hầu nghe hiểu câu hỏi nhưng chỉ lắc đầu không đáp.
Tống Vy tưởng rằng vì mình nói nhỏ quá nên liền hỏi lại lần nữa.
Nhưng người hầu vẫn cứ lắc đầu không đáp.
Lần này Tống Vy đã hiểu rồi.
Không phải người hầu không nghe thấy mà họ cố tình không nói cho cô biết đây là đâu.
“Mợ chủ, cô đói bụng chưa ạ? Tôi đã làm món mà cô thích, cô xuống lầu ăn một chút đi.” Cuối cùng người hầu cũng lên tiếng hỏi Tống Vy có đói bụng không.
Nói thật thì cô đang rất đói bụng nhưng dù đói thì cô cũng không đồng ý ăn bất cứ thứ gì.
Ai biết được liệu đồ ăn có vấn đề hay không.
Hơn nữa nhiệm vụ cấp thiết bây giờ là cô phải tìm hiểu nơi này là ở đâu và ai là người đã bắt cóc cô đến đây?
Còn nữa, Đường Hạo Tuấn sao rồi?
Advertisement
Cô không biết mình đã mất tích bao lâu nhưng thời điểm cô bị bắt đi là buổi tối, còn bây giờ lại là ban ngày.
Vậy nên ít nhất cũng đã trôi qua mười mấy tiếng rồi, hoặc cũng có thể là vài ngày rồi.
Chắc hẳn bây giờ Đường Hạo Tuấn đang sốt sắng tìm cô, cô không biết khi không tìm thấy cô, anh sẽ phản ứng như thế nào, nhưng hiện tại, cô rất nhớ anh.
“Mợ chủ?” người hầu thấy Tống Vy không đáp mà chỉ buồn bã cắn môi nên không nhịn được mà hỏi.
Tống Vy hít một hơi, ổn định cảm xúc rồi mới nhìn người hầu: “Tôi biết rồi, cô xuống trước đi, lát nữa tôi sẽ xuống.”
Dù có chuyện gì thì cô vẫn nên xuống lầu nhìn thử mình đang ở chỗ nào.”
“Vâng ạ.” Người hầu cũng không ép Tống Vy cùng xuống mà chỉ quay người rời đi.
Chuyện này khiến Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, cô cứ sợ người hầu ép cô đi cùng mình.
Dù sao cô cũng muốn kiểm tra căn phòng này có manh mối gì không.
Nếu người hầu ở đây thì cô không tiện hành động.
Bây giờ người hầu đã đi rồi, Tống Vy liền có thể tự do kiểm tra rồi.
Cô xoa nhẹ thái dương, bắt đầu đi quanh căn phòng cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, đặc biệt là cô không bỏ xót bất kỳ logo trên đồ nội thất nào.
Bởi vì trên một số logo có ghi tên quốc gia hoặc nơi sản xuất.
Dựa vào những manh mối này mà cô đã có thể đại khái đoán ra mình đang ở nước nào.
Sau khi nhìn một vòng, Tống Vy đã xác định được, là nước L.
Bởi vì trên đồ nội thất trong căn phòng này đều ghi nơi sản xuất là nước L, vậy nên khả năng cao là cô đang ở nước L.
Đương nhiên, cũng có khả năng chủ nhân nơi này là kiểu người thích đồ nội thất của nước L nên bảo người vận chuyển từ nước L tới nhưng cô thấy xác xuất không cao.
Tóm lại, bây giờ phải xuống lầu quan sát cái đã rồi mới có thể đưa ra kết luận.
Nghĩ đến đây, Tống Vy siết chặt lòng bàn tay rồi mở cửa ra.
Sau khi ra ngoài, cô phát hiện phía đối diện là lan can chứ không phải là phòng như các kiểu biệt thự truyền thống khác.
Nên cô có thể xác định rằng căn biệt thự này không lớn bởi vì chỉ có các căn biệt thự nhỏ mới có lan can đối diện phòng ngủ.
Tống Vy bước tới lan can rồi nhìn xuống dưới, quả nhiên cô đã đoán đúng.
Biệt thự không lớn, hiện giờ cô đang đứng ở lầu 3, bên dưới là phòng khách, người hầu ban nãy đang ở dưới thay nước cho hoa.
Hình như người hầu cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy nên liền nhìn lên, cô ta mỉm cười: “Mợ chủ, mau xuống đi ạ, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Bữa trưa….
Tống Vy nhíu mày, vậy bây giờ đang là buổi trưa à?
Sau khi tỉnh lại, Tống Vy phát hiện điện thoại, trang sức và đồng hồ của cô đều đã mất rồi, hiển nhiên là kẻ bắt cóc đã vứt hết những thứ đó đi.
Cô không xác định được thời gian, trong phòng cũng không có đồng hồ hay gì khác nên cô chẳng biết bây giờ đã là lúc nào.
Không ngờ lại là buổi trưa.
Tống Vy gật đầu rồi quay người xuống lầu.
Vừa xuống lầu, cô vừa âm thầm quan sát căn biệt thự.
Sau khi tới phòng khách ở lầu 1, cô đã phần nào nắm rõ căn biệt thự này rồi.
Nơi đây có 3 tầng, tầng 3 có ba phòng, tầng 2 cũng có ba phòng.
Khi đi ngang qua tầng 2, cô phát hiện trước cửa một căn phòng có treo đồ đạc, chứng tỏ là có người ở.
Không biết người đó là chủ nhân căn biệt thự này hay là ai!
Tống Vy rũ mắt đi theo người hầu đến phòng ăn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mà người hầu kéo cho cô.
Sau đó họ liền dọn bữa.
Tống Vy nhìn các món ăn trước mắt.
Quả thật đều là món ăn quê hương nhưng về màu sắc và mùi thì khác xa với chính hiệu.
Vậy nên chắc hẳn người hầu đã rất khó khăn mới làm ra những món ăn này.
Có thể là vừa học hoặc học không lâu.
Tại sao phải học?
Là chủ nhân của căn biệt thự này thích hay là vì cô nên mới học nấu?
Không phải Tống Vy tự mình đa tình nhưng người hầu vừa nãy đã nói “Làm món mà cô thích.”
Cô thích nên mới làm cho cô, vậy nên cô hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ người hầu vì cô nên mới học nấu.
“Chúc mợ chủ ngon miệng.” Sau khi người hầu dọn món ăn lên cho cô thì lui về sau vài bước và yên lặng đứng một bên.
Tống Vy cầm đũa lên nhưng lại chần chừ không dám động đũa.
Người hầu thấy thế liền hỏi: “Mợ chủ không muốn ăn sao?”
Tống Vy cắn môi không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Tôi muốn hỏi một chút, hiện giờ chỉ có một mình tôi ở trong căn biệt thự này sao?”
“Không phải ạ, ông chủ và cô chủ cũng ở đây nhưng hôm nay họ vừa ra ngoài rồi ạ, đến tối mợ chủ mới có thể gặp hai người đó.” Người hầu lắc đầu.
Tống Vy nhíu mày...
Rất tốt, hỏi được rồi, còn có hai người nữa, ông chủ và cô chủ.
Tống Vy nhìn bát cơm trắng trước mặt, do dự một chút rồi xúc vài thìa cho vào miệng, sau đó lại hỏi tiếp: “Ông chủ và cô chủ mà cô vừa nói là cha con sao?”
Ăn vài hạt cơm chắc không sao đâu nhỉ!
Dù có độc thì cũng không chết được.
Nếu đợi một lát mà vẫn không sao thì chứng tỏ bữa cơm này không có vấn đề.
“Không phải ạ, ông chủ và cô chủ không phải là cha con, họ là cấp trên cấp dưới.” Người hầu tiếp tục lắc đầu.
Tống Vy cau mày: “Cấp trên cấp dưới?”
Quan hệ kỳ lạ thế.
Nếu là cấp trên cấp dưới thì tại sao lại ở chung, hơn nữa người hầu còn dùng cách xưng hô thân mật như thế để gọi bọn họ?
Tống Vy cắn môi, nén nghi ngờ trong lòng xuống rồi tiếp tục hỏi: “Vậy sao? Vậy ông chủ và cô chủ của mấy cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi không biết tên của ông chủ và cô chủ, bọn tôi chỉ gọi họ như thế thôi.
Còn về tuổi tác, ông chủ lớn hơn mợ chủ một chút, còn cô chủ thì xêm tuổi mợ chủ.”
“Thế à.” Tống Vy cắn môi không hài lòng.
Dù sao điều cô muốn biết nhất chính là tên của vị ông chủ và cô chủ đó.
Có vậy cô mới biết được ai đã bắt cóc mình.
Nhưng người hầu không biết thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng ít nhiều là cũng biết tuổi rồi.
Sau đó, Tống Vy không hỏi tiếp nữa, dù trong lòng cô có muôn vàn câu hỏi nhưng cô biết nếu hỏi quá nhiều sẽ khiến người hầu sinh nghi.
Vậy nên cô phải kìm nén rồi sau này tìm cơ hội trốn thoát.
Thời gian đã trôi qua khá lâu rồi nhưng sau khi ăn miếng cơm kia, cô vẫn không cảm thấy cơ thể có gì khác lạ.
Chứng tỏ bữa cơm này không có vấn đề.
Vậy nên Tống Vy không khách khí nữa mà bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Tuy ở một nơi xa lạ mà ăn cơm thì không ổn lắm nhưng để duy trì thể lực, cô chỉ còn cách ăn vào.
chỉ khi có đủ thể lực thì cô mới có thể tự bảo vệ mình, có thể có tìm cơ hội rời khỏi đây.
Thấy Tống Vy ăn cơm, người hầu thở phào một hơi rồi mỉm cười.
Lúc sáng, trước khi ra ngoài, ông chủ đã dặn cô ta ra phải khiến mợ chủ ăn cơm.
Nếu mợ chủ không chịu ăn thì sẽ đến hỏi tội.
Vốn dĩ, cô ta định bụng rằng nếu mợ chủ không ăn thì cô sẽ cầu xin mợ chủ, ai ngờ mợ chủ lại tự mình ăn cơm khiến tâm trạng thấp thỏm của cô cũng lắng xuống.