Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, ánh mắt trở nên u ám, rất lâu sau miệng mới khẽ mở, nói: “Tôi biết rồi, những hòn đảo không có người còn lại thì sao?”
“Vẫn đang tìm kiếm.
” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, đi đi, có tin tức gì thì lập tức báo với tôi.
”
“Vâng.
” Trình Hiệp gật đầu, đi ra ngoài.
Đối với việc không có tin tức của Tống Vy trên hòn đảo hoang thứ nhất, thực ra từ đầu Đường Hạo Tuấn đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao mọi chuyện sao có thể thuận lợi như vậy chứ, vừa đi tìm đã tìm thấy Tống Vy.
Nhưng khi thật sự nghe thấy không tìm thấy tin tức của Tống Vy trên hòn đảo hoang thứ nhất, trong lòng anh vẫn rất thất vọng.
Hít một hơi thật sâu, Đường Hạo Tuấn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời đêm đen như mực và nhìn biển cả vô biên ở bên ngoài, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Tống Vy, rốt cuộc em đang ở đâu?
Trên hòn đảo của Đường Hạo Minh.
Tống Vy cũng đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh biển ở bên ngoài, trên mặt không có một chút biểu cảm gì.
Advertisement
Đã ba ngày rồi.
Cô đã ở trên hòn đảo này ba ngày rồi.
Ba ngày nay, cũng không biết mấy người Hạo Tuấn thế nào rồi.
Hạo Tuấn chắc chắn đang điên cuồng đi tìm cô, còn có Hải Dương và Dĩnh Nhi.
Nắm chặt rèm cửa ở bên cạnh, Tống Vy sụt sịt, vành mắt đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bây giờ cô thật sự rất sợ hãi, sợ không biết lúc nào Đường Hạo Minh sẽ ra tay với cô, còn có Lâm Giai Nhi.
Mặc dù Đường Hạo Minh đã đảm bảo, sẽ không giúp Lâm Giai Nhi, để mặc cô muốn hành hạ Lâm Giai Nhi như thế nào thì hành hạ.
Nhưng ở đây cũng xem như là địa bàn của Lâm Giai Nhi, cô muốn làm gì Lâm Giai Nhi, thật sự chưa chắc sẽ thành công.
Nói không chừng Lâm Giai Nhi muốn đối phó với cô, ngược lại sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nên cô cũng không biết lúc nào Lâm Giai Nhi sẽ ra tay với cô.
“Đường Hạo Tuấn, em rất nhớ anh.
” Tống Vy cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở.
Phía sau, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đi vào.
Người kia bước rất khẽ, Tống Vy lại một lòng chìm vào trong nỗi nhớ với Đường Hạo Tuấn và bọn trẻ, không cảm giác được phía sau có người lớn.
Đến tận khi hai cánh tay đưa về phía eo cô, ôm cô vào lòng, cô mới chợt giật mình, hoàn hồn lại, vội vàng gạt hai cánh tay ở trên eo ra, chạy sang bên cạnh.
Sau khi chạy sang bên cạnh, Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, vừa cảnh giác vừa tức giận nhìn Đường Hạo Minh: “Anh vào đây lúc nào!”
Đường Hạo Minh có chút tiếc nuối nhìn hai tay của mình.
Cảm xúc lúc nãy ôm cô gái kia rõ ràng vẫn lưu lại trên tay anh ta, mềm mại, đưa tay lên ngửi, bên trên vẫn còn một chút hương thơm vẫn còn lưu lại.
Đường Hạo Minh không nhịn được mà hít một hơi, sau đó tiếc nuối đút tay vào túi quần.
Thật đáng tiếc, cô phản ứng nhanh như vậy, anh ta vẫn chưa ôm đủ.
“Lúc em nói nhớ Đường Hạo Tuấn, tôi đã đi vào rồi.
” Đường Hạo Minh dựa vào tấm cửa kính của chiếc cửa sổ sát đất, cười như không cười nhìn Tống Vy.
Đồng tử của Tống Vy hơi co lại.
Lúc đó đã vào rồi!
“Anh đi vào, tại sao không lên tiếng!” Tống Vy cắn môi: “Cho dù ở đây là địa bàn của anh, nhưng bây giờ người trong phòng là tôi, anh…”
Cô vẫn chưa nói xong, đã bị Đường Hạo Minh ngắt lời: “Em cũng nói đây là địa bàn của tôi, đã là địa bàn của tôi, vậy tôi muốn đi đâu, tại sao phải báo cáo? Vy Vy, lời này của em có nhầm lẫn đó.
”
Nói xong, anh ta đi đến chỗ cô.
Tống Vy thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đứng lại, không được qua đây!”
Nhưng Đường Hạo Minh nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục đi đến gần cô.
Lông mày Tống Vy nhíu chặt lại, muốn chạy ra khỏi phòng.
Nhưng dường như Đường Hạo Minh đã sớm đoán được, ba bước thành hai đi qua, nắm lấy cánh tay cô, giữ cô lại.
Tống Vy đột nhiên bị kéo lại, trực tiếp ngã vào lòng anh ta.
Đường Hạo Minh thuận thế ôm chặt lấy cô.
Tống Vy ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt cùng với mùi nước hoa nam xa lạ, trong lòng vừa hoảng loạn vừa lo lắng, không ngừng giãy giụa: “Buông tôi ra, Đường Hạo Minh, anh buông tôi ra!”
Đường Hạo Minh sao có thể buông cô ra chứ, khó khăn lắm anh ta mới tóm được cô.
Đường Hạo Minh ôm chặt lấy eo Tống Vy, để mặc hai tay Tống Vy không ngừng giãy giụa, đánh vào ngực anh ta.
Mặc dù cô dùng lực rất lớn, đánh anh ta cũng rất đau, nhưng một chút đau đớn này anh ta vẫn có thể chịu đựng được, đương nhiên sẽ càng sẽ không buông cô ra.
Đường Hạo Minh để mặt vào sát cổ, hít một hơi thật sâu: “Thật thơm, Vy Vy, trên người em thật thơm!”
Nghe thấy câu nói này, khuôn mặt Tống Vy đỏ lên, tức giận: “Đường Hạo Minh, anh đúng là không biết xấu hổ, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Cô giãy giụa càng thêm kịch liệt.
Đường Hạo Minh suýt nữa thì không giữ được cô.
Nên Đường Hạo Minh dứt khoát đẩy ngã Tống Vy, đè cô trên mặt đất.
Trên mặt đất có thảm dày, phía sau đầu Tống Vy được bàn tay to lớn của Đường Hạo Minh bảo vệ, lúc ngã xuống đương nhiên không hề bị thương.
Nhưng hành động này của Đường Hạo Minh, lại khiến sắc mặt Tống Vy đột nhiên trở nên tái nhợt: “Anh muốn làm gì?”
Trong mắt Đường Hạo Minh lóe lên một tia u ám, vén một sợi tóc của cô lên, dùng đầu ngón tay chơi đùa, giọng nói trầm khàn: “Tôi muốn làm gì? Một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng một phòng, cộng thêm tư thế ám muội như thế này, Vy Vy, em nói xem còn có thể làm gì?”
Đồng tử của Tống Vy lập tức co rút lại, cơ thể cứng đờ, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trên người: “Đường Hạo Minh, tôi cảnh cáo anh đừng có làm loạn, anh đã nói, để cho tôi suy nghĩ!”
“Tôi đã từng nói, nhưng Vy Vy, đã qua nhiều tiếng như vậy, em vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng sao? Hơn nữa tôi cũng đã nói, không được suy nghĩ quá lâu, tôi không đợi được, nên Vy Vy em đã không đưa ra được câu trả lời, vậy tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.
” Đường Hạo Minh nheo mắt lại, cố ý trêu chọc cô.
Tống Vy không biết, xem là thật, cơ thể lập tức trở lên lạnh lẽo.
Đường Hạo Minh thấy vậy, cảm thấy dáng vẻ này của cô rất đáng yêu, ý muốn trêu chọc cô ngày càng mãnh liệt.
Anh ta cong khóe môi, cúi đầu xuống, muốn dọa cô, cũng muốn giành cho mình một chút phúc lợi.
Đường Hạo Minh cắn một phát lên cổ Tống Vy.
Tống Vy lập tức trợn tròn mắt, cả người cứng đờ, trong đầu giống như có tiếng sấm đang vang lên.
Anh ta…anh ta cắn cô!
Nhất thời, sự buồn nôn to lớn lập tức dâng lên, Tống Vy không nhịn được mà muốn nôn.
Sau đó Đường Hạo Minh còn tiếp tục, sau khi cắn xong, còn dùng lưỡi liếm cổ cô.
Giây phút đó, Tống Vy cảm thấy giống như có một con rắn độc đang liếm, cơ thể run rẩy kịch kiệt.
Đột nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy ở trên bàn trà cách đó không xa, có một bình hoa.
Mắt cô đột nhiên sáng lên, đưa tay lên, đưa về phía bàn trà.
Đường Hạo Minh không phát hiện ra hành động của Tống Vy, ngẩng đầu lên nhìn cô, đang định nói gì đó, thì anh ta lại cảm thấy đầu mình đau nhói.
Sau đó, tiếng thủy tinh vỡ vang lên, đầu Đường Hạo Minh đột nhiên bị đập một cái, máu tươi cùng với nước trong bình hoa chảy xuống, rơi trên mặt Tống Vy.
Tống Vy vội vàng nén bình hoa đã vỡ trong tay đi, nhanh lúc Đường Hạo Minh còn chưa tin được, đẩy anh ta ra.
Đường Hạo Minh bị đẩy ra, mông ngã xuống đất, nhìn Tống Vy sợ hãi, hoảng loạn đứng dậy, lại sờ cái đầu bị đập của mình.
Nhìn máu trên tay, cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta đã bị Tống Vy dùng bình hoa đập anh ta!
“Em dám đánh tôi?” Đường Hạo Minh che đầu đứng dậy, sắc mặt u ám nhìn Tống Vy.
Giọng nói Tống Vy run rẩy trả lời: “Tôi…tôi cũng không muốn, nhưng ai bảo anh chạm vào tôi!”
Cô là vợ của Đường Hạo Tuấn, Đường Hạo Minh là anh họ của Đường Hạo Tuấn, anh ta đối xử với cô như vậy, đương nhiên cô phải phản kháng.
Cho dù không phải là anh ta, cô cũng phải phản kháng.
Cô tuyệt đối không cho phép mình bị người đàn ông khác chạm vào!
Đường Hạo Minh chịu đựng cơn choáng, cười một cách đau buồn: “Tốt lắm, Tống Vy, em làm tốt lắm!”