Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Giọng nói này là……
Tống Vy sững người, cô chợt quay phắt lại thì nhìn thấy Đường Hạo Minh đang vừa tựa vào cửa phòng ăn vừa nhìn cô cười cười.
Tống Vy siết chặt nắm tay, sau đó cô đứng dậy: “Anh về rồi à?”
“Tôi về rồi.” Đường Hạo Minh bước về phía cô: “Tống Vy, em biết không, câu “Anh về rồi à” của em đã khiến tôi rất vui đấy.

Em thấy có giống lời của vợ nói với chồng khi chồng vừa về nhà không?”
Nghe thế, Tống Vy liền cau mày, cô thầm cảm thấy buồn nôn.
Như cô không hề thể hiện ra mà chỉ nhàn nhạt trả lời: “Xin lỗi, tôi thấy không giống gì cả!”
Đường Hạo Minh bật cười, cũng chẳng tức giận mà chỉ kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.
Sau đó, anh ta vỗ nhẹ vào ghế của Tống Vy: “Ngồi đi, không phải em đang ăn sáng hay sao? Em chưa ăn được bao nhiều cả mà, ngồi xuống ăn tiếp đi.”
Anh ta nhìn vào đĩa của Tống Vy rồi nói.
Advertisement
Tống Vy mím môi.

Cô muốn nói thẳng: anh ở đây làm tôi hết muốn ăn rồi.
Nhưng cô biết, lời này không thể nói ra.
Tống Vy hít sâu, đè nén sự khó chịu đang trào dâng trong lòng xuống rồi rũ mi ngồi xuống.
Đường Hạo Minh hướng về phía phòng bếp: “Melonna, chuẩn bị cho tôi một suất.”
“Anh chưa ăn sao?” Tống Vy quay đầu nhìn anh ta.
Đường Hạo Minh cười nhẹ: “Tống Vy, em đang quan tâm đến tôi sao?”
Tống Vy cau mày: “Không hề.”
Người này mặt dày thật.

Thông qua từng câu từng lời cô nói, anh ta đều tự cho rằng cô đang quan tâm săn sóc đến mình.
Rõ ràng cô làm gì có ý đó.
“Tống Vy, em khiến tôi đau lòng quá.” Đường Hạo Minh thất vọng thở dài.
Tống Vy không thèm để ý đến anh ta, cô chỉ tập trung cúi đầu cắt trứng.
Vừa lúc cô chuẩn bị bỏ miếng trứng vào miệng thì anh ta bỗng nhiên tóm lấy tay cô.
Tống Vy sửng sốt, vội quay đầu sang.
Chỉ thấy Đường Hạo Minh đang nắm chặt cổ tay cô, rồi dùng sức kéo về phía mình.
Tống Vy cũng cố gắng kéo tay về, cô hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn.” Nói xong, anh ta cúi đầu nuốt gọn miếng trứng trên nĩa của cô.
Tống Vy trợn mắt: “Anh….đây là nĩa của tôi!”
“Tôi biết.” Đường Hạo Minh thả tay cô ra, anh ta vừa ăn vừa nhếch mép nhìn cô: “Vì biết nên tôi mới làm thế.

Mà đúng là, trứng do đích thân Tống Vy đút cho tôi ăn ngon thật.”
“Anh…..” Tống Vy bất lực trước sự vô sỉ của anh ta.

Cô nghiến răng: “Biến thái!”
Cô đút anh ta ăn hồi nào, rõ ràng là anh ta tự mình cướp lấy cơ mà.
Tống Vy ném thẳng cái nĩa trong tay xuống đĩa, trong mắt hiện rõ vẻ kinh tởm.
Cô sẽ không dùng cái nĩa này thêm lần nào nữa, quá bẩn thỉu.
Đến cả phần ăn sáng còn lại kia, cô cũng cảm thấy rất dơ.

Một chút cảm giác thèm ăn cũng không còn.
Thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, Đường Hạo Minh sầm mặt xuống.

Anh ta đang muốn nói gì đó thì đột nhiên có tiếng bước chân.
Người giúp việc Melonna bê một phần ăn sáng vào phòng ăn rồi đặt xuống trước mặt Đường Hạo Minh: “Ông chủ, mời ngài ăn sáng.”
Đường Hạo Minh chỉ ừ một tiếng: “Lui xuống đi, nhớ trông chừng Lâm Giai Nhi thật tốt.”
“Vâng.” Người giúp việc gật đầu rồi quay lại nhà bếp.
Thấy Đường Hạo Minh nhắc tới Lâm Giai Nhi , Tống Vy bèn hỏi: “Anh không trách việc tôi bảo Melonna đuổi Lâm Giai Nhi sang phòng bếp sao?”
Đường Hạo Minh nhấp một ngum cà phê rồi cười: “Sao tôi lại trách em? Lần trước em đã nói là không muốn ngồi ăn với Lâm Giai Nhi mà.

Chỉ cần em dùng phòng ăn thì Lâm Giai Nhi bắt buộc phải xuống nhà bếp.

Tôi đã đồng ý rồi, không phải đồng ý một lần, mà là mãi mãi.

Em hiểu chưa?”
Hai mắt Tống Vy hơi loé lên, cô im lặng không đáp.
Đường Hạo Minh đặt tách cà phê xuống rồi cầm dao nĩa lên: “À đúng rồi, em có biết tại sao đêm qua tôi không quay về không?”
Tống Vy nâng ly lên rồi nhấp một ngụm sữa: “Không biết, cũng không có hứng thú.”
“Không, chắc chắc em sẽ có hứng thú.” Đường Hạo Minh ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải em luôn muốn biết về tổ chức sau lưng tôi và muốn giúp bạn em tìm ra kẻ đã giết hại ba mẹ cậu ta sao?”
Nghe tới đây, mặt Tống Vy biến sắc, cô duỗi thẳng người.
Thấy thế, Đường Hạo Minh mỉm cười: “Em thấy chưa, tôi đã bảo là em nhất định sẽ có hứng thú mà.

Hôm qua tôi đã về tổ chức một chuyến để giúp em tra rõ ngọn ngành rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc nhìn anh ta.

“Anh..anh tra được rồi? Ai đã giết ba mẹ của bạn tôi?”
“Em đừng kích động.”Đường Hạo Minh đè tay cô xuống.
Tống Vy sững người, rất nhanh sau đó, cô đã bình tĩnh lại.
Đúng vậy, cô kích động làm gì?
Cô kích động rồi thì anh ta sẽ nói cho cô chân tướng sao?
Chắc chắn là không rồi.

Mà dù anh ta muốn kể cho cô thì chắc chắn cũng sẽ đòi cô làm gì đó.
Thế nên, cô không nên hỏi anh ta.
Có vẻ Đường Hạo Minh cũng đoán được Tống Vy đang nghĩ gì, anh ta thở dài: “Tống Vy, em nghĩ thế khiến tôi đau lòng lắm đấy.

Tôi không đáng tin vậy sao? Lần trước tôi đã nói là sẽ điều tra giúp em, em cảm thấy tôi sẽ nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu gì đó nên đã từ chối tôi đúng không.

Nhưng sau đó tôi vẫn giúp em điều tra mọi chuyện.

Nghĩa là sao, nghĩa là tôi đang nghiêm túc, tôi muốn vì em làm chút việc gì đó chứ không phải muốn đòi thứ gì từ em.”
Khoé miếng Tống Vy hơi giật giật: “Xin lỗi, tôi không tin chuyện miễn phí trên đời.

Vậy nên tôi không tin anh sẽ giúp tôi vô điều kiện.”
Đường Hạo Minh cau mày, sau đó thở dài một hơi: “Em tin tôi một lần thôi cũng khó thế sao.

Thôi vậy, nếu em đã không tin thì tự tôi chứng minh là được, tôi cũng không mập mờ nữa.

Mười năm trước, tổ chức của tôi bí mật tuyển chọn một nhóm nhân tài, trong đó có các nhà khoa học, y học, nghiên cứu,…Người đứng ra tuyển chọn là đường chủ của môt đường khẩu trong Tổ Chức Ám chúng tôi.”
Tổ Chức Ám?
Tống Vy không ngờ nổi, cô chẳng định tìm kẻ đã giết chết ba mẹ Kiều Phàm đâu mhưng Đường Hạo Minh lại tự khai ra.
Quan trọng nhất là, anh ta còn nói luôn tên của tổ chức đằng sau mình.
Đường Hạo Tuấn và Tống Hải Dương đã truy tìm tên của tổ chức này lâu lắm rồi nhưng vẫn không thu được manh mối gì cả.

Nhưng lần này, Đường Hạo Minh lại tự khai ra.
Anh ta không sợ cô sẽ kể với Đường Hạo Tuấn rồi phá huỷ tổ chức của anh ta hay sao?
Sự kinh ngạc và nghi ngờ viết thẳng trên mặt Tống Vy.

Đường Hạo Minh không cần quan sát kỹ cũng đoán được cô đang nghĩ gì.

Mắt anh ta hơi loé lên: “Sao cũng được, hiện giờ tôi đã phản bội đám người trong tổ chức rồi, cũng có thể xem là đã tách khỏi tổ chức.

Cũng có nghĩa, sau này tổ chức có ra sao thì cũng chẳng liên quan đến tôi.”
Tống Vy sững sờ.
Thì ra là thế.
Hèn gì anh ta thoải mái nói ra tên tổ chức.

Ra là vì đã sớm chạy khỏi nơi đó rồi!
Đường Hạo Minh thấy Tống Vy im lặng hẳn đi thì tiếp tục nói: “Tên đường chủ đó là người đã giết chết ba mẹ của bạn em.

Hơn nữa, em luôn không chịu nói cho tôi biết người bạn đó là ai.

Nhưng hiện tại, tôi cũng biết được rồi, là Kiều Phàm đúng không?”
Đồng tử của Tống Vy hơi co lại, cả người cứng đờ.
Anh ta biết rồi!
Đường Hạo Minh khẽ cười: “Em đừng căng thẳng.

Tôi đã giúp em điều tra chuyện này thì tra ra Kiều Phàm cũng chẳng có gì lạ.

Vì năm đó, ba mẹ của Kiều Phàm là những người duy nhất bị đường chủ giết.

Ba mẹ của cậu ta, một người là tiến sĩ tim mạch, một người là nhà nghiên cứu sinh học, chính xác là nhân tài mà tổ chức cần.

Tên đường chủ đó đã đích thân đến nhà mời vài lần nhưng ba mẹ Kiều Phàm vẫn kiên quyết từ chối.”
“Nên sau đó họ đã bị giết?” Vẻ mặt Tống Vy ngưng trọng.
Đường Hạo Minh không phủ nhận: “Đại loại thế, trong quá trình đó họ cũng có vài xích mích.

Sau khi bị từ chối đến lần thứ năm, ba mẹ Kiều Phàm đã chọc giận đường chủ.

Hắn ta nổi sát ý và bắt đầu phái người truy sát họ.

Sau khi nhận ra âm mưu của đường chủ, bọn họ đã phải sống trốn chui trốn lủi nhưng cuối cùng vẫn bị đường chủ tóm được rồi giết chết.

Nói mới nhớ, cái chết của họ cũng có liên quan đến gia đình của bạn thân em đấy.”
“Cái gì?” Tống Vy bật dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui