Có liên quan đến nhà Giang Hạ?
Sao có thể!
Rõ ràng Giang Hạ đã bảo là gia đình họ không hề để lộ dấu vết của ba mẹ Kiều Phàm cơ mà.
Sao họ có thể liên quan tới cái chết của ba mẹ Kiều Phàm được chứ.
Đường Hạo Minh nhìn bộ dáng khó tin của Tống Vy, anh ta lại cầm tách cà phê lên rồi nhấp một ngụm: “Đúng là vậy đấy.
Ba mẹ Kiều Phàm và ba mẹ Giang Hạ là bạn tốt nhiều năm.
Họ cũng là người mà ba mẹ Kiều Phàm tin tưởng nhất.
Nên trong khoảng thời gian chạy trốn, ba mẹ Kiều Phàm vẫn luôn giữ liên lạc với nhà Giang Hạ.
Nhờ sự cứu giúp và che giấu của nhà Giang Hạ mà ba mẹ Kiều Phàm mới có thể trốn đường chủ lâu như vậy.”
“Nói vậy thì nhà Giang Hạ là ân nhân của nhà Kiều Phàm mới đúng.
Sao cái chết của ba mẹ Kiều Phàm lại liên quan đến bọn họ được?” Tống Vy siết chặt điện thoại tức giận nhìn anh ta.
Khoé miệng Đường Hạo Minh nhếch lên: “Đương nhiên là có liên quan rồi.
Quả thật là nhà họ Giang đã giúp đỡ nhà họ Kiều.
Nhưng với mối quan hệ lâu năm của hai nhà, em nghĩ đường chủ sẽ không điều tra nhà họ Giang sao? Nên khi đường chủ phát hiện ra sự bất thường của nhà họ Giang, cứ cách một khoảng thời gian, họ lại biến mất hai ngày rồi lại đột nhiên xuất hiện, đường chủ liền đoán rằng có thể trong hai ngày đó, nhà họ Giang đã liên lạc với nhà họ Kiều? Vậy nên đường chủ đã phái người theo dõi nhà họ Giang, quả nhiên phát hiện ra tung tích của nhà họ Kiều.”
Tống Vy hít sâu, sắc mặt trắng bệch: “Sao có thể như vây…..”
Nói cách khác, gia đình Giang Hạ không nói thẳng tung tích của nhà họ Kiều cho tên đường chủ kia.
Nhưng họ đã vô tình để lộ manh mối, gián tiếp gây ra cái chết của ba mẹ Kiều Phàm.
Tống Vy sững sờ, Đường Hạo Minh cắn một miếng sandwich rồi nói tiếp: “Sau đó, đường chủ liền đi trước một bước, tìm đến chỗ nhà họ Kiều rồi sát hại họ.
Khi nhà họ Giang đến nơi thì vợ chồng Kiều gia đã chết rồi.
Lúc đó Kiều Phàm trốn trong phòng và chứng kiến toàn bộ quá trình nên mới tưởng nhà họ Giang đã tiết lộ nơi ở của bọn họ, từ đó cậu ta hận luôn nhà họ Giang.
Advertisement
Toàn bộ quá trình là như thế.
Tống Vy nghe xong, cô yếu ớt ngã xuống ghế.
Cô biết rằng, mối quan hệ của Kiều Phàm và Giang Hạ thật sự kết thúc rồi.
Dù nhà Giang Hạ không tiết lộ nơi ở của nhà Kiều Phàm.
Nhưng cũng đã gián tiếp để lộ.
Nói cách khác, họ là người gián tiếp giết hai ba mẹ Kiều Phàm.
Lúc đầu, cô cứ tưởng cái chết của ba mẹ Kiều Phàm không liên quan gì tới gia đình Giang Hạ.
Nhưng bây giờ….
Tống Vy mệt mỏi ôm trán không nói lời nào.
Đường Hạo Minh nhìn cô: “Đúng rồi, tên đường chủ kia không còn là người của tổ chức nữa mà đang ở nước G.
Ông ta mua một bãi biển rồi ở đó an hưởng tuổi gìa.
Đây là hình của ông ta.”
Nói xong, anh ta lấy một bức ảnh từ trong túi ra rồi đưa cho Tống Vy.
Tống Vy cầm lấy, trong tấm ảnh là một người ông lão khoảng 60 tuổi.
Ông lão cạo trọc đầu, không mặc áo mà chỉ mặc một chiếc quần bơi sặc sỡ.
Ông ta đang ung dung nằm dài trên cát và nhắm mắt phơi nắng.
Ông lão trông rất bình thường.
Nếu không có những hình săm lộ ra thì hoàn toàn chỉ là một ông già bình thường, không hề giống một kẻ sát nhân.
“Sao anh là đưa tấm ảnh này cho tôi?” Tống Vy đặt ảnh lên bàn rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh sẽ thả tôi ra để tôi đưa tấm ảnh này cho Kiều Phàm?”
Đường Hạo Minh cười nhẹ: “Đương nhiên là không rồi.
Tôi chỉ cho em xem thử người giết ba mẹ Kiều Phàm trông như thế nào thôi.” Đường Hạo Minh bình tĩnh nói.
Tống Vy mím môi không đáp.
Tại sao cô lại hỏi như thế, là vì cô muốn thăm dò thử xem anh ta có biết chuyện Đường Hạo Tuấn đang trên đường tới cứu cô không.
Nhưng có vẻ là vẫn chưa biết.
Chuyện này khiến Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
Không biết là tốt.
Nếu biết rồi, không chừng Đường Hạo Minh sẽ đưa cô tới nơi khác.
Đến khi Đường Hạo Tuấn tới thì nơi đây chỉ còn vườn không nhà trống.
Nghĩ tới đây, Tống Vy cầm tấm ảnh lên: “Tôi về phòng đây.”
Nói xong, cô quay người rời khỏi phòng ăn.
Đường Hạo Minh nhìn theo bóng lưng cô.
Ánh mắt anh ta hơi loé lên tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi Tống Vy về phòng, cô liền khoá cửa lại rồi kéo chiếc ghế sofa đơn bên cạnh đến chặn cửa.
Có như vậy, Đường Hạo Minh mới không vào được.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, dù Đường Hạo Minh có ở đây hay không thì cô vẫn hành động như thế vì dù gì ở đây vẫn còn Lâm Giai Nhi .
Cô và Lâm Giai Nhi hận nhau tới mức không đội trời chung, ai biết được lúc nào Lâm Giai Nhi sẽ nổi điên rồi xông vào đây giết cô.
Sau khi chặn cửa xong, Tống Vy hít sâu một hơi.
Cô đặt tấm ảnh lên giường rồi đi ra ban công.
Mấy ngày nay, cô đã quen với việc ngẩn người một mình trên ban công rồi nhìn ra biển lớn.
Ban đầu là vì muốn xem có chiếc thuyền nào đi ngang qua đây không, biết đâu cô sẽ được cứu.
Nhưng bây giờ, cô làm thế là vì muốn nhìn thấy thuyền của Đường Hạo Tuấn xuất hiện ngoài biển.
Tống Vy cứ thế mà tựa vào lan can.
Không biết đã nhìn bao lâu, lúc này, cô bỗng nghe thấy tiếng vo ve bên tai.
Tống Vy nghiêng đầu nhìn, đó là một con ong.
Cô giật mình rồi vội vàng lùi về sau, cảnh giác nhìn con ong trước mặt, chỉ sợ con ong này sẽ đột nhiên lao tới đốt cô.
Có điều con ong này hơi bị to, còn to hơn tất cả những con ong mà Tống Vy từng gặp.
Lỡ như bị nó đốt thì có thể cô sẽ chết luôn.
Một con ong to như thế cơ mà, không chừng lại có độc.
Tống Vy đơ người không dám động đậy, cô chỉ sợ lỡ như mình cử động thì con ong kia sẽ lao tới đốt cô.
Trong phút chốc, cô và con ong bốn mắt nhìn nhau, mày nhìn tao tao nhìn mày, ai cũng không rời đi.
Nhưng Tống Vy nhìn một lúc thì phát hiện ra vấn đề.
Sao mắt con ong này lại loé lên ảnh sáng màu đỏ.
Cứ như ánh sáng đỏ của camera ẩn vậy.
Đợi đã, camera ẩn!
Tống Vy trợn mắt, tim đập liên hồi.
Không thể nào, chẳng lẽ con ong này là một cái camera?
Nói vậy thì ai là người đã gửi nó tới?
Đường Hạo Minh? Hay là Đường Hạo Tuấn?
Đương nhiên cô hi vọng là Đường Hạo Tuấn nhưng Đường Hạo Minh cũng không phải là không có khả năng.
Vì Đường Hạo Minh luôn theo dõi cô, có thể anh ta sẽ làm ra loại chuyện biến thái này.
Nhưng dù là Đường Hạo Minh hay Đường Hạo Tuấn thì xác suất là một trong hai người họ đều là 50%.
Cũng có thể là Đường Hạo Tuấn.
Nghĩ đến đây, Tống Vy hít sâu một hơi rồi vươn tay về phía con ong.
Cô muốn thử xem con ong này có phải là ong thật không.
Chẳng mấy chốc, Tống Vy đã vươn tay sắp chạm tới con ong.
Thì đột nhiên nó nhúc nhích rồi đậu lên tay cô.
Tống Vy vội nhắm mắt lại đợi con ong đốt mình.
Sau đó, cô đã đợi khoảng mười mấy giây nhưng tay không hề thấy đau, đến lúc này, cô mới thở phào mở mắt.
Xem ra, đúng là ong giả.
Nếu là ong thật thì dù có không đốt cô vẫn sẽ vì động tác của cô mà bay đi.
Nhưng tay cô run bần bật thế kia mà nó vẫn đậu yên bên trên, lại còn thu cánh vào.
Thế nên khả năng cao con ong này không phải là ong thật.
Tống Vy thở phào rồi thu tay về.
Con ong đó vẫn đậu trên tay cô, không chịu bay đi.
Trong phút chốc, con ong chỉ còn cách cô khoảng 20cm.
Tống Vy quan sát kỹ lần nữa thì thấy chân nó là chân máy.
Nói cách khác, con ong này thật sự là một loại camera.
Bỗng nhiên, Tống Vy nhìn thấy gì đó.
Sau mông của con ong đó có mang một cái tai nghe nho nhỏ.
Đúng vậy, là tai nghe, hơn nữa còn rất nhỏ.
Đây là một chiếc tai nghe ẩn.