Lúc này, Tống Vy đã hiểu rồi.
Con ong này không phải do Đường Hạo Minh mà do Đường Hạo Tuấn gửi tới.
Nghĩ đến đây, Tống Vy kích động run hết cả tay, cô vội lấy cái tai nghe ở dưới mông con ong ra.
Sau khi tháo ra, cô nhìn chằm chằm vào chiếc tai nghe rồi đeo thử lên tai.
Vừa đeo lên, một giọng nói liền truyền tới tai cô: “Mợ chủ, cô có nghe thấy không?”
Là Trình Hiệp, là giọng cua Trình Hiệp!
“Nghe thấy rồi!” Tống Vy nhìn con ong, hai mắt đỏ ửng lên.
Trình Hiệp thở phào một hơi: “Tốt quá, tôi còn sợ khoảng cách quá xa nên không nhận được tín hiệu.”
“Tôi nghe được rất rõ ràng, nhưng sao mọi người gửi camera hình con ong đến đây.
Nếu không phải là vì tôi nhìn thấy ánh sáng đỏ thì đã tưởng nó là ong thật rồi cơ, doạ tôi một phen hú hồn.” Tống Vy vuốt ngực.
Trình Hiệp xấu hổ: “Xin lỗi mợ chủ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.
Cũng không thể gửi một con bướm đến mà.
Hình thể của con bướm hơi lớn nên rất dễ gây chú ý, nên dùng ong thích hợp hơn.
Con ong này được mua từ quân đội đó, thường được sử dụng khi thực hiện nhiệm vụ trong rừng để thám thính.
Chúng tôi mua vài con từ quân đội nước L, vốn muốn tìm thử mợ chủ đang ở đâu, không ngờ tìm được thật.”
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mọi người lại gửi một camera hình con ong tới.” Tống Vy cười.
“Thực ra không chỉ có một con.
Chúng tôi gửi ba con đi để do thám những nơi khác trên đảo nữa.
Mợ chủ cứ giữ con này đi để lúc nào cũng có thể liên lạc.” Trình Hiệp trả lời.
Tống Vy gật đầu: “Được, Hạo Tuấn đâu rồi?”
Advertisement
“Sếp Đường ở trên boong tàu quan sát hòn đảo mợ chủ đang ở bằng kính viễn vọng.”
“Dùng kính viễn vọng? Vậy nghĩa là mọi người cách đây không xa lắm?” Mắt Tống Vy sáng lên.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy, nếu mợ chủ nhìn ra biển thì có lẽ sẽ thấy một vài thứ gì đó.”
“Được, để tôi xem thử.” Tống Vy đặt con ong xuống, nó cất cánh bay lên.
Cô vịn vào lan can rồi nhìn về phía chân trời.
Quả nhiên cô thấy một thứ gì đó tại một nơi trên mặt biển, là cột thu lôi.
Là cột thu lôi của du thuyền, nói cách khác, là cột thu lôi của du thuyền của Đường Hạo Tuấn.
“Tôi nhìn thấy rồi, nhìn thấy cột thu lôi rồi.” Tống Vy xúc động muốn rơi nước mắt.
Trình Hiệp cười cười: “Đúng vậy, hơn nữa Tổng giám đốc đã nhìn thấy mợ chủ rồi.”
Trình Hiệp đứng sau Đường Hạo Tuấn rồi nói.
Đường Hạo Tuấn cầm kính viễn vọng, môi khẽ cong lên.
Trình Hiệp biết, chắc chắn anh đã nhìn thấy mợ chủ rồi nên mới cười như thế.
Nghe thấy thế, Tống Vy cực kỳ vui mừng, cô vội vẫy tay với cột thu lôi.
Tuy cô không nhìn thấy Hạo Tuấn nhưng chỉ cần Hạo Tuấn có thể nhìn thấy cô thì cô đã vui lắm rồi.
Quả thật, Đường Hạo Tuấn đã nhìn thấy Tống Vy vẫy tay với mình, nét cười trên môi càng lúc càng đậm.
Ngay sau đó, anh buông kính viễn vọng ra rồi vươn tay về phía Trình Hiệp.
Trình Hiệp hiểu ý anh, liền đưa máy tính bảng sang.
Đường Hạo Tuấn nhìn máy tính bảng trong tay rồi nói: “Là anh.”
“Em biết.” giọng Tống Vy hơi nghẹn ngào.
Đường Hạo Tuấn khẽ nhíu mày: “Đừng khóc, anh sẽ tới đón em sớm thôi.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
“Em tin anh.”
Cô không hỏi anh sớm thôi là bao lâu.
Chỉ cần tin tưởng anh là đủ.
Đường Hạo Tuấn vươn tay lau nước mắt cho Tống Vy.
Dù Tống Vy không biết, dù anh cũng không thể lau được nước mắt nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn cứ làm.
“Lúc nãy Đường Hạo Minh về đảo rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: “Em biết, anh ta đang ở trong biệt thự.”
“Ừm, trực thăng của hắn vẫn còn trên đảo.” Đường Hạo Tuấn nói tiếp.
Vì trực thăng của Đường Hạo Minh bay từ hướng khác nên không phát hiện ra bọn họ đã ở gần đảo rồi.
Tống Vy ngạc nhiên: “Cái gì? Trực thăng của anh ta vẫn chưa đi? Nghĩa là lát nữa anh ta sẽ rời đi sao?”
Phải biết là trước đây Đường Hạo Minh không đi thì sau khi đưa anh ta trở về, trực thăng sẽ lập tức rời khỏi đảo.
Nhưng anh ta đã quay về được một lúc lâu rồi mà trực thăng vẫn còn ở đây.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng khả năng là thế.”
“Vậy em phải nghĩ cách giữ hắn ta lại!” Tống Vy nói: “Không thể để hắn ta rời đi.”
“Không cần, em không cần phải làm gì cả, lỡ như bị thương thì sao, mà dù không bị thương thì cũng có thể sẽ đánh rắn động cỏ, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Đường Hạo Tuấn không đồng ý.
Tống Vy cắn môi: “Nhưng nếu vậy thì hắn ta sẽ trốn thoát mất.”
“Không sao, bây giờ điều anh quan tâm chỉ là em.
Chỉ cần em an toàn là đủ, sau này chúng ta bắt hắn cũng không muộn.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Tống Vy cảm thấy trong lòng ấm áp: “Hạo Tuấn…”
“Đường Hạo Minh ra rồi, em đừng nói chuyện.” Đột nhiên, giọng của Đường Hạo Tuấn trở nên nghiêm trọng.
Tống Vy vội ngậm miệng, cô bỏ con ong vào túi rồi cúi đầu nhìn xuống.
Đường Hạo Minh đang đi tới chỗ đậu trực thăng.
Hình như anh ta cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Đường Hạo Minh dừng chân rồi quay đầu lại, chạm mắt với cô.
Sau đó, anh ta cười.
Tống Vy mím môi, xoay người đi thẳng vào trong, sự chán ghét dành cho anh ta đã lên tới cực điểm.
Đường Hạo Minh liếc mắt, cũng không tức giận mà tiếp tục đi về phía trực thăng.
Bên trong phòng, Tống Vy lấy con ong ra.
Con ong lại bay lên cao, cái đầu nhỏ không ngừng chuyển động.
Tống Vy biết Đường Hạo Tuấn đang quan sát phòng của cô.
Ngay sau đó, đầu của con ong không xoay tròn nữa, Đường Hạo Tuấn hỏi: “Em sống ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Rất tốt.”
Xem ra Đường Hạo Minh không bạc đãi Tống Vy, thế thì anh yên tâm rồi.
“À mà, lúc nãy Đường Hạo Minh có phát hiện ra em không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Phát hiện rồi, nhưng bọn em không nói chuyện, hình như anh ta đi về chỗ đậu trực thăng.”
“Anh biết rồi, anh ta đã lên trực thẳng chuẩn bị rời đi rồi.
Đợi hắn rời đi, anh sẽ lập tức tới chỗ em.” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Tống Vy thầm gật đầu thật manh.
Cô rất kích động, cũng rất vui mừng.
Nhưng đồng thời cùng hơi tiếc nuối: “Nhưng Đường Hạo Minh lại thoát mất.”
“Không sao, vẫn còn Lâm Giai Nhi !” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
So với Đường Hạo Minh, Lâm Giai Nhi mới là khối u độc hại nhất.
Vì Lâm Giai Nhi không chỉ là một trong những hung thủ giết hại ba mẹ anh mà cô ta còn xuống tay với Tống Vy và hai đứa con anh.
Cô ta thậm chí còn đáng hận hơn Đường Hạo Minh.
Có thể nói, anh hận Lâm Giai Nhi còn hơn cả Đường Hạo Minh.
Chỉ cần bắt được Lâm Giai Nhi thì anh đã báo thù được cho ba mẹ, Tống Vy và hai đứa con rồi.
Tống Vy nghe được hận ý trong lời nói của Đường Hạo Tuấn.
Mặt cô hơi sầm xuống: “Anh nói đúng, vẫn còn Lâm Giai Nhi , không bắt được Đường Hạo Minh nhưng xử lý được Lâm Giai Nhi thì cũng không bõ công.”
Đường Hạo Tuấn chỉ ừ, tỏ vẻ đồng ý với lời của cô.
Ngay sau đó, Tống Vy nghe thấy tiếng cánh quạt khởi động.
Cô biết, Đường Hạo Minh sắp rời khỏi đây rồi.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Hạo Tuấn, em xuống dưới kiểm tra tình hình thử đã.”
“Được, em đi đi.”
Tống Vy lại bỏ con ong vào túi rồi đẩy sofa ra và bước xuống lầu.
Dưới lầu, Lâm Giai Nhi đang ngồi trong phòng khách bấm điện thoại, còn người giúp việc thì đang dọn vệ sinh.
Hai người họ không hề biết rằng, nguy hiểm đang cận kề.
Tống Vy đứng ở đầu cầu thang nhìn chằm chằm Lâm Giai Nhi .
Lâm Giai Nhi bị nhìn tới mất tự nhiên, cô ta cau mày nhìn sang: “Cô nhìn cái gì?”
Tống Vy mím môi không đáp.
Lâm Giai Nhi bỗng nghĩ tới gì đó, khoé miệng cô ta cong lên: “Không lẽ cô đang nhìn điện thoại của tôi sao? Cô muốn dùng điện thoại của tôi để liên lạc với Đường Hạo Tuấn à?”
Tống Vy nhướng mày không nói lời nào.
Điện thoại?
Cô đã sớm lấy được điện thoại và liên lạc với Đường Hạo Tuấn rồi, bây giờ còn nghĩ về điện thoại làm gì?
Hơn nữa, bây giờ cô đã có thứ tốt hơn để liên lạc với Đường Hạo Tuấn, lại còn có thể liên lạc mọi lúc mọi nơi cơ.
Lâm Giai Nhi thấy Tống Vy không nói gì nên cứ tưởng mình đã nói trúng rồi.
Cô ta che miệng cười ngạo nghễ: “Thôi đi, tôi sẽ không bao giờ được đưa điện thoại cho cô đâu, cô sẽ không thể liên lạc với Đường Hạo Tuấn được nữa, cả đời này cô sẽ phải sống ở đây thôi.”