Lời này vừa dứt thì Mạnh Ngọc cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, không có âm thanh gì nữa.
Mà bản thân anh ta, cũng dường như mất đi linh hồn, biểu cảm cứng đờ, tay cầm điện thoại cũng bất giác buông ra, chiếc điện thoại tuột khỏi tay anh ta, rơi xuống đất, phát ra tiếng bụp.
Âm thanh này, Trình Hiệp nghe thấy rồi, vội vàng gọi: “Bác sĩ Mạnh? Bác sĩ Mạnh?”
Mạnh Ngọc không có đáp lại, vẫn đứng đó một cách cứng đờ, cả gương mặt đều là sự sững sờ và ngơ ngác.
Giai Nhi...!chết rồi...!
Advertisement
Rất lâu sau đó, Mạnh Ngọc mới phản ứng được lời mà Trình Hiệp vừa nói, Lâm Giai Nhi chết rồi! Lâm Giai Nhi vậy mà chết rồi!
Cơ thể của Mạnh Ngọc lảo đảo, cuối cùng không chống đỡ được, hai gối mềm nhũn, trực tiếp bụp một tiếng, quỳ ở trên đất, sau đó ôm đầu, gào lên một cách đau đớn: “Aaaaaa!”
Anh ta rõ ràng không thể chấp nhận kết quả như này.
Tuy anh ta biết kết cục cuối cùng của Giai Nhi khó thoát khỏi cái chết, cũng ngày nào cũng thôi miên bản thân, kêu bản thân chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tuy nhiên điều anh ta không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức anh ta còn chưa quên được cô, còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Nước mắt của Mạnh Ngọc rơi từng hạt, cơ thể đều đang run rẩy.
Bác sĩ y tá cách đó không xa nhìn thấy anh ta như vậy, vội vàng chạy tới hỏi han: “Bác sĩ Mạnh, anh bị sao vậy? Không sao chứ?”
Mạnh Ngọc không có trả lời câu hỏi của những người này, anh ta run rẩy đưa tay sờ mặt đất, sau khi lần được điện thoại, để ở bên tai giọng nói run rẩy hỏi: “Trình Hiệp, cậu nói cho tôi biết, cậu đang lừa tôi, cậu đang lừa tôi có đúng không? Giai Nhi chưa chết có đúng không?”
Trình Hiệp cụp mí mắt, thở dài: “Xin lỗi bác sĩ Mạnh, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng tôi không lừa anh, Lâm Giai Nhi thật sự chết rồi, xác của cô ta đã đưa đến bệnh viện số 3”
Bệnh viện số 3 cũng chính là bệnh viện Kiều Phàm làm việc trước đó.
Nghe thấy lời của Trình Hiệp, trái tim của Mạnh Ngọc giống như bị người khác bóp mạnh, rất đau, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Anh ta siết chặt chiếc điện thoại: “Tại sao? Tại sao lại nhanh như vậy, là các cậu giết cô ấy có đúng không?” Anh ta luôn biết, Đường Hạo Tuấn không định giao Lâm Giai Nhi cho phía cảnh sát, định tự mình ra tay báo thù.
Cho nên khả năng Đường Hạo Tuấn giết Giai Nhi là cao nhất.
Trình Hiệp nhíu mày: “Bác sĩ Mạnh, anh hiểu lầm chúng tôi rồi, chúng tôi quả thật muốn giết cô ta, nhưng lần này chúng tôi thật sự không có làm như vậy, là tự cô ta tự sát”
“Tự sát sao?” Đồng tử của Mạnh Ngọc bỗng co rút: “Sao lại...!Giai Nhi sao lại tự sát!”
“Sự thật là như vậy, cô Lâm là thật sự tự sát, cô ta biết chúng tôi sẽ không tha cho cô ta, cũng biết bản thân cùng đường, cho nên tự mình ra tay tự sát, bác sĩ Mạnh anh yêu cô ta như vậy, anh chắc hiểu tính cách của cô ta, kiêu ngạo, tự phụ, người như vậy, sao cho phép bị người khác xử lý chứ?” Trình Hiệp nói.
Miệng của Mạnh Ngọc há ra, bỗng chốc nói không ra lời.
Bởi vì đúng như những gì Trình Hiệp nói, Giai Nhi cao ngạo, tự phụ, cho dù thật sự cùng đường, cũng sẽ không giao mạng cho người khác xử lý, sẽ chỉ tự mình kết liễu chính mình.
Vậy nên Giai Nhi thật sự là tự sát! Ý thức được điểm này, Mạnh Ngọc không nói gì nữa, cúi thấp đầu, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Tuy anh ta nức nở nhỏ giọng, lại lộ ra anh ta đang khóc.
Trình Hiệp cũng nghe thấy, trừ thở dài, cũng không thể làm gì.
Anh ta biết Mạnh Ngọc tại sao lại khóc đau lòng như vậy, dù sao người mình yêu chết rồi, có thể không đau lòng sao?
Tuy lúc đó bác sĩ Mạnh nói không yêu Lâm Giai Nhi nữa, cũng sẽ không gặp lại Lâm Giai Nhi nữa, nhưng thời gian ngắn như vậy, bác sĩ Mạnh sao có thể nhanh như vậy mà không yêu nữa.
Cho nên nghe thấy Lâm Giai Nhi chết, cảm xúc mới biến thành như vậy.
Nghĩ đến đây, Trình Hiệp đẩy mắt kính, an ủi: “Bác sĩ Mạnh, tôi biết anh buồn, có điều bây giờ người đã chết rồi, anh...!bớt đau buồn?”
“Bớt đau buồn?” Mạnh Ngọc thấp giọng cười tự giễu.
Anh ta làm sao bớt đau buồn, người anh ta yêu ra đi rồi, anh ta còn vui nồi sao?
“Cậu vừa nói, Giai Nhi bây giờ ở bệnh viện số 3 đúng không?” Mạnh Ngọc đứng dậy, hỏi bằng giọng khàn đặc.
Trình Hiệp gật đầu: “Phải, không lâu trước đó đã đưa đến nhà xác của bệnh viện số
Mạnh Ngọc không hỏi gì nữa, trực tiếp cúp máy, sau đó tháo mắt kính lau nước mắt, rảo bước chạy về phía thang máy, ngay cả đồ phẫu thuật trên người cũng không có thay thì chạy thẳng khỏi bệnh viện, bắt xe đến bệnh viện số 3.
Ở một bên khác, Trình Hiệp nhìn thấy điện thoại đã bị tắt, vẻ mặt cũng không quá bất ngờ.
Dù sao khi Mạnh Ngọc hỏi Lâm Giai Nhi ở đâu thì anh ta đã đoán được kết quả như vậy rồi.
Tin chắc lúc này, bác sĩ Mạnh đã ở trên đường đến bệnh viện số 3 rồi.
Trình Hiệp thở dài, sau đó nói tin này cho Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy vừa tắm xong bước ra, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn thay bộ đồ ngủ trên người, mặc một bộ đồ thoải mái, không khỏi sững người: “Chồng, muộn như vậy rồi, anh muốn ra ngoài sao?”
Bây giờ đã là giờ đi ngủ rồi, anh đột nhiên thay quần áo, trừ ra ngoài, cô nghĩ không ra anh muốn làm gì.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên, cũng không che giấu: “Mạnh Ngọc đã biết Lâm Giai Nhi chết rồi, Trình Hiệp nói cảm xúc của Mạnh Ngọc có chút suy sụp, bây giờ Mạnh Ngọc đã đến bệnh viện số 3, đi xem thi thể của Lâm Giai Nhi, anh sợ cậu ta sẽ làm chuyện ngu
ngốc, cho nên chuẩn bị qua đó xem thử”
Tuy đã cắt đứt với Mạnh Ngọc rồi, nhưng chung quy cũng là bạn quen biết từ bé đến lớn.
Anh không thể thật sự không quan tâm Mạnh Ngọc được.
Tống Vy hiểu ra: “Thì ra là như vậy, vậy em cũng đi” “Em ở nhà đi, bên ngoài quá lạnh, anh rất nhanh sẽ trở về” Đường Hạo Tuấn đi tới trước mặt cô, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
Tống Vy nhìn anh: “Vậy được rồi, chỉ là anh đi một mình, ngộ nhỡ bác sĩ Mạnh ra tay với anh thì phải làm sao?” Lâm Giai Nhi chết rồi, tuy là tự sát, nhưng khó bảo đảm Mạnh Ngọc sẽ không trút giận lên người anh.
Đường Hạo Tuấn hơi nheo mắt, hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm đi, cái người ngợm đó của cậu ta, đánh được ai chứ?
Không phải anh tự đại, Mạnh Ngọc thấp hơn anh nửa cái đầu, thân hình cũng gầy hơn anh, căn bản không thể là đối thủ của anh.
Huống chi, anh còn biết đánh nhau, Mạnh Ngọc càng không phải là đối thủ của anh.
Nghe thấy lời của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy lúc này mới nhớ ra anh biết vài chiêu, không nhịn được mà cười: “Nếu đã như vậy, vậy anh đi đi, đi sớm về sớm, em ở nhà đợi anh”
“Ừ! Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó vòng tay qua gáy của cô, hôn lên môi cô rồi đi ra ngoài.
Sau khi anh đi không lâu, dì Vương bê sữa tới: “Mợ chủ, cậu chủ là muốn đi đâu vậy?” “Đi tìm Mạnh Ngọc, anh ấy lo lắng Mạnh Ngọc sẽ làm chuyện ngu ngốc” Tổng Vy nhận lấy ly sữa nói.
Dì Vương gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy thì không kỳ lạ, bác sĩ Mạnh là người bạn duy nhất của cậu chủ” “Duy nhất sao?” Tống Vy nhướn mày: “Hạo Tuần trước kia không có bạn bè sao?”
Cô tỏ ra rất tò mò.
Cô biết Mạnh Ngọc là bạn của Hạo Tuấn, nhưng không ngờ lại là duy nhất.
Dù sao trong giai đoạn trưởng thành của mỗi người đều sẽ có vài người bạn, tuy cuối cùng những người bạn này đều sẽ trở thành người lạ, nhưng ít nhất cũng sẽ có vài người.
Mà Đường Hạo Tuấn vậy mà từ bé đến lớn, đều chỉ có một mình Mạnh Ngọc.
“Phải, duy nhất, cậu chủ trừ bác sĩ Mạnh ra, không có người bạn nào khác, bởi vì cậu chủ từ bé đã trưởng thành sớm, cộng thêm tính tình lạnh nhạt, thành tích xuất sắc, cũng không thích tìm cô cậu chủ trạc tuổi trong giới chơi cùng, những cô cậu chủ đó ngược lại muốn tìm cậu chủ chơi”
Nói đến đây thì dì Vương lại cảm khái: “Có điều cậu chủ từ bé đã lạnh nhạt, cũng không dám lại gần, điều quan trọng là cậu chủ quá xuất sắc, phụ huynh của những cô cậu chủ kia cũng thích lấy bọn trẻ ra so sánh với cậu chủ, lâu dần, những cô cậu chủ đó cũng dần dần xa cách cậu chủ”