Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Ba ơi, mẹ đâu rồi?” Lúc này, Tổng Hải Dương mới nhớ ra không nhìn thấy Tống Vy, cậu không ngừng quay đầu nhìn về phía sau Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Mẹ đang rửa mặt” Nói xong, anh dắt tay hai đứa trẻ vào phòng.

May mà đêm qua cả anh và Tổng Vy đều quá mệt, lại còn buồn ngủ nên không có chuyện gì xảy ra, nếu không anh đã không dám dẫn bọn trẻ vào trong.

Tống Vy đang ở trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Vừa đánh răng xong, cô liền nhìn thấy hai đứa nhóc đáng yêu đang đứng trước cửa phòng tắm, cười ngọt ngào nhìn cô.

Tống Vy bước đến, giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, hai nhóc đáng yêu nhà ai thế này, sao lại tới nhà tôi?” Tống Dĩnh Nhi cười khúc khích: “Là con nhà ba và mẹ”
“Ô? Vậy ba mẹ con là ai, tên gì thế?” Tống Vy gãi nhẹ mũi bé rồi hỏi.

Tống Dĩnh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, bé nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ con tên là Tổng Vy, ba con tên là Đường...!Đường...” Đường gì nhỉ, bé không biết, nghĩ thế nào cũng không ra.

Bé chu môi, hai mắt ầng ậng nước, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

“Con xin lỗi, Dĩnh Nhi quên mất tên của ba rồi.”
Advertisement
“Ngốc” Tổng Hải Dương thở dài rồi tỏ vẻ người lớn nói: “Dĩnh Nhi nhớ rõ nha, ba tên là Đường Hạo Tuấn.”
“Đường Hạo Tuấn?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu lặp lại.

Tổng Hải Dương khẽ ừm ừm: “Đúng vậy.” Tổng Hải Dương đọc lại tên của Đường Hạo Tuấn hai lần rồi vui vẻ nói: “Mẹ ơi, Dĩnh Nhi biết tên của ba là gì rồi, ba tên là Đường Hạo Tuấn” “Ngoan quá, Dĩnh Nhi giỏi lắm!” Tống Vy cười cười khẽ xoa đầu cô bé.

Bé sờ đầu hỏi cô: “Mẹ ơi, lúc nãy Dĩnh Nhi không trả lời được tên của ba là gì, vậy Dĩnh Nhi có phải là đứa trẻ hư không?”
“Sao con lại nói thế?” Tống Vy ngạc nhiên hỏi.

Rõ ràng cô không ngờ được bé lại hỏi như thế.

Tống Dĩnh Nhi vỗ vỗ cái miệng nhỏ: “Vì cô giáo đã nói các bạn nhỏ đều phải nhớ tên của ba mẹ, nếu không sau này người khác hỏi tới sẽ không trả lời được.

Lúc nãy Dĩnh Nhi không trả lời được tên của ba, vậy nên Dĩnh Nhi là trẻ hư sao? Mấy bạn nhỏ khác ở trường mẫu giáo đều trả lời được.”
“Thì ra là thế” Tổng Vy cười cười.

“Dĩnh Nhi không phải là đứa trẻ hư, chuyện này không trách Dĩnh Nhi được, có trách thì cũng phải trách ba, ai bảo tên ba khó nhớ, phức tạp như thế?
Không phải cô đang dỗ bé, thật sự với một đứa trẻ 4 tuổi mà nói thì để nhớ được tên cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Hơn nữa trí nhớ của con nít đều không tốt, vừa dạy đã quên ngày cũng rất bình thường.

Dù sao không phải đứa trẻ nào cũng thông minh như Tổng Hải Dương.

“Không sai, là tại ba hết” Tổng Hải Dương gật đầu tán thành.

Đường Hạo Tuấn đi đến, vừa hay lại nghe thấy những lời này, anh không khỏi nhướng mày: “Tại ba cái gì?” Tống Vy cười cười kể lại mọi chuyện.

Đường Hạo Tuấn nghe xong liền xoa đầu cô bé: “Mẹ con nói không sai, là tại ba”
“Không trách ba” Tống Dĩnh Nhi lắc đầu.

“Là do Dĩnh Nhi quá nhỏ nên không nhớ được chứ không phải tại tên của ba.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Không ngờ cô bé lại có thể nói ra những lời như thế, đúng là vừa khiến người khác tán thưởng vừa khiến người khác ngạc nhiên.

Quả nhiên là con của anh.

Tống Vy cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô cười rồi nói: “Được rồi được rồi, không trách thì không trách, Hải Dương, con dẫn em ra ngoài chơi đi, ba mẹ vẫn còn chưa vệ sinh cá nhân xong, đợi ba mẹ làm xong thì sẽ ra chơi với bọn con”
“Vâng ạ" Tống Hải Dương gật đầu rồi kéo Tổng Dĩnh Nhi đi.

Đường Hạo Tuấn bước vào phòng tắm: “Dĩnh Nhi đã trưởng thành hơn nhiều”
“Đúng vậy." Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn cầm bàn chải điện lên: “Có thể là một loại sự kiện xảy ra gần đây là khiến Dĩnh Nhi trưởng thành”
Anh vừa mất tích xong thì tới Tống Vy mất tích.

Khi anh mất tích, Tổng Vy còn vì tìm anh mà chỉ dẫn Tổng Hải Dương về nước, để lại Tống Dĩnh Nhi ở một mình ở nước ngoài.

Lần thứ hai, khi Tống Vy mất tích thì Dĩnh Nhi không còn ở nước ngoài một mình nữa mà có Tổng Hải Dương bầu bạn, nhưng đối với Tống Dĩnh Nhi mà nói thì bọn họ đã bỏ rơi cô bé tận hai lần.

Nghe Hạ Bảo Châu và Giang Hạ nói, trong khoảng thời gian hai người liên tục mất tích, Dĩnh Nhi đều gặp ác mộng mà tỉnh giấc mấy lần, còn khóc mấy lần.

Nhưng mỗi lần gọi điện cho họ, bé đều không kể những chuyện này.

Bọn họ có lỗi với Dĩnh Nhi.

“Chúng ta nợ Dĩnh Nhi quá nhiều rồi” Đường Hạo Tuấn vừa đánh răng vừa trầm giọng nói: “Còn nhiều hơn những gì chúng ta nợ Hải Dương”
Tống Vy nhìn mình trong gương rồi xấu hổ đáp: “Đúng vậy”.

“Không những thế, vì ân oán giữa chúng ta và Lâm Giai Nhi mà Dĩnh Nhi đã suýt chết” Đường Hạo Tuần nắm chặt bàn chải.

Vành mắt Tống Vy hơi đỏ lên: “Vậy nên sau này, chúng ta phải cố gắng bù đắp cho Dĩnh Nhi” “Đương nhiên Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Anh sẽ chiều Dĩnh Nhi lên tận mây xanh, chỉ cần Dĩnh Nhi không phạm lỗi gì trái với nguyên tắc thì bé muốn cái gì, người làm ba này đều sẽ đáp ứng con bé.

Đương nhiên, dù không nợ Dĩnh Nhi gì cả thì anh vẫn sẽ làm thế.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai vợ chồng chỉnh trang một lượt rồi mới xuống lầu.

Bên dưới, hai đứa trẻ đang ngồi trên sofa, tụm lại thầm thì chuyện gì đó.

Thấy hai người đi xuống, bọn trẻ vội ngừng nói chuyện, thần bí chết đi được.

Tống Vy hỏi bọn trẻ thì hai đứa cứ liên tục đổi chủ đề rồi nắm tay nhau chạy vào phòng ăn.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng theo sau.

Cô quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hai đứa này, chắc chắn là đang lên kế hoạch gì đó.”
Đường Hạo Tuẩn mỉm cười: "Anh biết, kệ bọn trẻ đi, nếu đã là bí mật của riêng chúng thì chúng ta nên tôn trọng”
“Tất nhiên rồi, tuy rất tò mò nhưng nếu bọn chúng không nói thì em cũng không cưỡng cầu” Tống Vy nhún vai.

Ăn trưa xong, hai người chơi cùng bạn trẻ một lúc rồi mới ra ngoài, mỗi người tự đến công ty của mình.

Khi Tống Vy vừa tới công ty, trợ lý đã đem đến một chồng bản thiết kế cần xử lý tới: “Sếp Tống, đây là những bản thiết kế cần sếp kiểm tra, nhà máy bên dưới đang hổi rồi ạ” “Ừ, cô cứ để đó đi, lát nữa tôi xem” Tống Vy cười đáp.

Trợ lý đặt bản thiết kế xuống rồi nói tiếp: “Đúng rồi giám đốc, có phải chúng ta cần thăng chức hay tuyển một giám đốc khác để tiếp nhận công việc của phó tổng giám đốc Giang không ạ?”
“Hả?” Nghe tới đây, hai hàng lông mày của Tổng Vy nhíu chặt lại: “Cô vừa nói cái gì? Tuyển giám đốc để tiếp nhận công việc của Giang Hạ sao?”
“Vâng ạ? Trợ lý gật đầu.

Sắc mặt Tống Vy rất tệ: “Ai nói với cô là phải tuyển người để tiếp nhận công việc của Giang Hạ?” Nghĩa là muốn bảo cô tìm một giám đốc khác thay thế vị trí của Giang Hạ, để Giang Hạ mất thực quyền ở công ty sao.

Nếu thế thì ngoại trừ việc nắm giữ cổ phần ra thì Giang Hạ chẳng còn quyền phó tổng giám đốc nữa.

Vậy nên hiện giờ cô nghi ngờ có ai đó đang lan truyền tin đồn này trong công ty.

Lỡ Giang Hạ biết được rồi hiểu nhầm đây là ý của cô thì sao?
Mà dù Giang Hạ tin cô sẽ không nghĩ như thế nhưng trong lòng cũng sẽ lo lắng cô sẽ làm thể trong tương lại.

Vì hiện nay, những chuyện như bạn bè cùng nhau lập nghiệp, cuối cùng vì quan điểm khác nhau, phân chia lợi ích không rõ ràng mà từ mặt thành thì cũng không có gì hiểm lạ.

Một bộ phận trong số đó là bị người khác khích bác.

Vậy nên cô nghi ngờ có phải ai đó đang chia rẽ quan hệ giữa cô và Giang Hạ hay không, vậy nên mới lan truyền những tin đồn nhảm nhí này.

Thấy vẻ mặt của Tống Vy tối sầm lại, trợ lý cũng tự biết mình đã gây ra chuyện khiến cô tức giận nên vội vàng giải thích: “Không phải không phải ạ, không phải ai đó nói với tôi, là tôi tự đoán thế”
“Cô tự đoán thế?” Tổng Vy mím môi.

“Căn cứ từ đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui