Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Thôi vậy, thôi vậy, chống không lại kẻ địch này, đành thuận theo anh vậy.

Hơn nữa, trong lòng Tống Vy còn có cảm giác chột dạ lờ mờ.

Đó chính là, thực ra cô cũng đã bị sự nam tính của Đường Hạo Tuấn mê hoặc rồi, vì vậy cô mới thỏa hiệp.

Người đàn ông nhận ra sự cam chịu của Tống Vy, cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn xuống.

Hai người ở trong phòng cả buổi sáng, trong thời gian đó dì Vương có đến gõ cửa đánh thức bọn họ, nhưng bọn họ cũng coi như không nghe thấy.

Mãi đến trưa, hai người mới tắm rửa xong và đi xuống lầu với cái bụng trống rỗng.

Dì Vương nhìn thấy vết hằn trên cổ Tống Vy, cuối cùng mới hiểu được tại sao sáng nay hai người này lại lề mề chậm chạm không xuống, bà không nhịn được mà che miệng cười trộm, sau đó mới ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người đợi một chút, tôi đi sắp xếp bữa trưa ngay bây giờ.

"
Đúng vậy, bữa trưa!
Advertisement
Ai bảo buổi sáng bọn họ không xuống, hiện tại đã là buổi trưa rồi, cho nên chỉ có thể ăn cơm trưa thôi.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: "Đi đi.

"
Sau đó, anh kéo Tống Vy đến phòng ăn.

Đến phòng ăn, Tống Vy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi Hạo Tuấn, em định chiều nay đi thành phố Hải một chuyến.


“Thành phố Hải?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Em đến đó làm gì? Đi công tác sao?”
Thành phố Hải cũng là một trong những đô thị lớn có tiếng trong nước, có điều cách thành phố Giang hơi xa, khoảng 600 km.

Cô đi xa như vậy, anh rất không yên tâm.

Lúc trước, bọn họ cùng nhau ra nước ngoài, cô bị Đường Hạo Minh bắt đi, đã khiến trong lòng anh sản sinh cảnh giác và nhạy cảm.

Vì vậy, anh thực sự không muốn cô chạy khắp nơi một mình, không muốn cô rời khỏi thành phố Giang, đặc biệt là rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh, bởi vì anh đã không thể chấp nhận được hậu quả của việc cô bị người khác bắt đi một lần nữa.

“Không.

” Tống Vy lắc đầu: “Cha mẹ của Giang Hạ ở thành phố Hải, anh cũng biết đấy, Giang Hạ gần đây không ổn lắm, em rất lo lắng cho cô ấy, em đã tìm đến thám tử nhưng cũng không điều tra ra rõ được rốt cuộc Giang Hạ đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa Giang Hạ cũng không muốn nói cho em biết, vì vậy em muốn đích thân đến đó một chuyến, gặp và nói chuyện với Giang Hạ.


Ánh mắt của cô rất nghiêm túc, hiện rõ mấy chữ không đi không được.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy sự kiên định của cô, biết rằng bản thân không thể ngăn cản được, thở dài một hơi: “Được rồi, đi cũng được, có điều phải dẫn thêm mấy vệ sĩ qua đó, hơn nữa không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của vệ sĩ.


Đương nhiên, anh cũng muốn đích thân đi cùng cô.

Có điều, sắp tới tập đoàn Đường Thị sẽ có một cuộc hội nghị cải cách quan trọng, anh sẽ vô cùng bận rộn nên không thể rời đi.

Thấy người đàn ông đồng ý, Tống Vy cười gật đầu: "Ừ, em biết rồi, cảm ơn chồng.


“Không cần cảm ơn anh, trở về sớm một chút là được, đừng quên rằng anh và con đều đợi em ở đây.

” Đường Hạo Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.

Tống Vy ừ mạnh một tiếng: “Em biết, em sẽ về sớm.


“Vậy là được, ăn cơm thôi.

” Nhìn thấy dì Vương bưng thức ăn qua, Đường Hạo Tuấn nhéo nhéo tay cô, nhẹ giọng nói.

Trên bàn ăn, Tống Vy nhìn về phía dì Vương: "Dì Vương, Hải Dương và Dĩnh Nhi đi học tán thủ rồi sao?”
“Đúng vậy, sáng tay tôi đã đưa hai đứa nhỏ qua đó rồi.

” Dì Vương gật đầu.

Lúc đầu, chỉ có Hải Dương học tán thủ, Dĩnh Nhi chỉ đi cùng cậu đến trường tán thủ.

Có lẽ theo cùng một thời gian dài nên Dĩnh Nhi dần nảy sinh hứng thú với tán thủ, sau đó bèn bảo Đường Hạo Tuấn đăng ký cho bé.

Vì vậy, bây giờ hai anh em cùng học với nhau.

Chưa kể, về lĩnh vực này, tư chất thiên bẩm của Dĩnh Nhi còn mạnh hơn Hải Dương.

Dĩnh Nhi mới chỉ học chưa được mấy ngày đã bắt kịp tiến độ của Hải Dương, quả thực là một thiên tài nhỏ về lĩnh vực này.

Cô nói mà, con trai con gái của cô, sao có thể một đứa thì thông minh như một tiểu yêu quái, một đứa thì lại bình thường, chỉ có khuôn mặt đáng yêu được chứ.

Thực tế đã chứng minh rằng, hai đứa con mà cô sinh ra đều rất ưu tú, không có lý gì mà anh trai thông minh, em gái lại không giỏi việc gì.

Không, tài năng thiên bẩm của Dĩnh Nhi đã bộc lộ ra, tài năng võ thuật vô cùng cao, đến Hải Dương cũng không bì nổi, quả thực khiến cô tự hào.

Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn cũng tự hào không kém, nhận được điện thoại của huấn luyện viên khen ngợi Dĩnh Nhi, đêm đó, khóe miệng cong lên của Hạo Tuấn gần như không hề hạ xuống.

Sau bữa ăn, Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy một cái, sau đó ra khỏi nhà và đi đến tập đoàn Đường Thị.

Tống Vy không đi mà phải thu dọn chút hành lý để buổi chiều xuất phát ra sân bay đi đến thành phố Hải, cô đã mua xong vé máy bay vào tối hôm qua rồi.

Đến khi thu dọn hành lý xong và đến sân bay thì đã là ba giờ chiều.

Tống Vy soát vé, lên máy bay và đã đến thành phố Hải trước khi trời tối.

Vừa xuống máy bay, Tống Vy dẫn theo bốn vệ sĩ bước ra khỏi lối đi dành cho khách VIP một cách rất gây chú ý, cô nhìn thấy có người đang giơ tấm bảng có viết tên cô cách đó không xa.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của những người ra vào sân bay cùng với sự vây quanh xin chữ ký của những người xem cô như một ngôi sao, cô đã đến được trước mặt người kia: “Tôi là Tống Vy.


Người đó nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia của Tống Vy liền biết rằng cô là người mà giám đốc của mình căn dặn đến đón, vội vàng đặt tấm bảng xuống, nói một cách cung kính: “Xin chào mợ chủ, chào mừng mợ chủ đến thành phố Hải, tổng giám đốc Đường đã liên lạc với giám đốc khách sạn chúng tôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng cho mợ chủ rồi, mời mợ chủ đi về phía này, xe đón mợ chủ về khách sạn đã đỗ bên ngoài sân bay.


“Được, làm phiền cậu rồi.

” Tống Vy gật đầu.

Ngay từ đầu cô đã biết người này chính là người được khách sạn cử đến đón cô, bởi vì trước khi cô lên máy bay, Hạo Tuấn đã liên lạc với cô, nói rằng đã sắp xếp xong khách sạn cho cô rồi, đến lúc đó sẽ có người đến đón cô.

Vì vậy, nhìn thấy người này giơ tấm bảng tên của mình ở đây, cô cũng không kinh ngạc chút nào.

Hơn nữa, khách sạn trong quần thể này cũng là một trong những khách sạn mà tập đoàn Đường Thị nắm cổ phần kiểm soát, cô ở đây cũng coi như là ở khách sạn nhà mình.

Đúng vậy, mặc dù lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Đường Thị là các loại xa xỉ phẩm, nhưng tập đoàn Đường Thị cũng đồng thời có mảng kinh doanh phụ, đó chính là nhà hàng, khách sạn, du lịch, hàng không!
Tóm lại, ngoại trừ mảng bất động sản, những mảng khác hầu như đều có liên quan đến.

Nếu không, chỉ dựa vào việc bán hàng hóa xa xỉ, tập đoàn Đường Thị căn bản không thể lọt vào top 500 tập đoàn mạnh của thế giới.

Rất nhanh, dưới sự tiếp ứng bảo vệ của vệ sĩ và nhân viên khách sạn, Tống Vy đã lên xe và trở về khách sạn thuận lợi.

Phòng mà khách sạn bố trí là phòng Tổng thống, Tống Vy vừa bước vào đã nhào thẳng lên giường, vươn người một cách thoải mái: “Ôi! Dễ chịu!"
Ngồi mấy tiếng trên máy bay, tuy rằng là khoang hạng nhất nhưng cũng rất mệt, tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi sớm, dự định sáng mai sẽ đến thăm gia đình của Giang Hạ.

“À đúng rồi, điện thoại!” Tống Vy vỗ trán, chợt nhớ ra trước khi lên máy bay, Hạo Tuấn đã nói với cô, bảo cô sau khi đến khách sạn thì gọi điện cho anh, suýt chút nữa cô quên mất.

Nếu không, sau khi chờ đợi, Hạo Tuấn nhất định sẽ lại lải nhải càm ràm.

Tống Vy nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Lúc này, Đường Hạo Tuấn đang họp với các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Đường Thị trong phòng hội nghị, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh cầm lên xem một cái, khóe miệng lập tức cong lên.

Ý cười này bị tất cả các lãnh đạo cấp cao trong phòng họp nhìn thấy, tất cả đều kinh ngạc đến há hốc mồm, đủ loại ánh mắt bay loạn khắp nơi trong không khí, thậm chí có người còn bí mật lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng thảo luận trong nhóm ở dưới bàn.

‘Nhìn thấy chưa? Tổng giám đốc cười rồi.


'Nhìn thấy rồi, rõ ràng như vậy, ai mà chẳng thấy, lời ông nói chẳng phải là lời nói thừa sao?’
'Khụ, các ông nói xem là ai?”
'Ngu ngốc, còn có thể là ai nữa? Chắc chắn là vị mợ chủ rất ít khi đến tập đoàn của chúng ta, ngoài mợ chủ ra còn có thể là ai, ông thấy ngoài mợ chủ ra còn có ai có thể khiến tổng giám đốc cười phơi phới như vậy?’
'Điều đó còn chưa chắc, tổng giám đốc cũng là đàn ông, đàn ông đều là kẻ đa tình, ai biết được có phải là người tình hay không.


‘Ừ ừ, tôi đồng ý.

'
'Nói vớ va vớ vẩn, khuôn mặt kia của mợ chủ xinh đẹp thế nào, các ông cũng không phải là không biết, các ông đã thấy qua một người phụ nữ nào đẹp hơn mợ chủ chưa? Có một đại mỹ nhân như mợ chủ, ai còn thích được hương phấn thông thường, nếu không tin thì chúng ta cá cược một ván, cá xem người gọi điện thoại đến là mợ chủ hay là tình nhân, thế nào?’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui