Là bạn thân nhất của Giang Hạ, cô thực sự hy vọng Giang Hạ có thể buông tay, từ bỏ Kiều Phàm và làm lại chính mình.
Nếu vậy thì Giang Hạ sẽ sống thảnh thơi hơn bây giờ, và nụ cười của cô ấy sẽ rạng rỡ hơn bây giờ.
Chỉ là những lời khuyên kiểu này không phải cô chưa từng nói với Giang Hạ, mà Giang Hạ luôn đồng ý, nhưng thật sự chưa bao giờ làm.
Vì vậy, tại thời điểm này, suy nghĩ của cô và mẹ Giang ở một khía cạnh nào đó có sự nhất trí với nhau, cô cũng hy vọng rằng Giang Hạ có thể yêu một người đàn ông khác và bắt đầu một mối quan hệ mới, có thể bằng cách đó, Giang Hạ sẽ trở nên hạnh phúc.
Tất nhiên, tiền đề là người đàn ông đó cũng yêu Giang Hạ, chứ không phải là có ý đồ khác với Giang Hạ.
Vì vậy, bây giờ cô đang tự hỏi liệu Tô Cẩm Thành, người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc thực sự yêu Giang Hạ hay có mục đích gì với Giang Hạ không.
Nếu anh ta thực sự yêu Giang Hạ, cô ủng hộ anh ta theo đuổi Giang Hạ, nếu anh ta có mục đích khác, cô chắc chắn sẽ không để yên cho anh ta.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Tô Cẩm Thành nâng mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt săm soi và cảnh giác của Tống Vy.
Nhìn thấy Tống Vy, Tô Cẩm Thành kinh ngạc nhướng mày, hiển nhiên là rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô.
Advertisement
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã bình tĩnh lại, khẽ gật đầu với Tống Vy, nở nụ cười lịch sự, sau đó cúi đầu nhắc nhở Giang Hạ đã thay xong giày, đang lấy dép lê cho anh ta: “Giang Hạ, bạn của em đến kìa.”
“Hả?” Giang Hạ nghi ngờ đứng dậy: “Bạn của em? Đâu cơ?”
“Giang Hạ.” Tống Vy kêu lên.
Giang Hạ nghe thấy giọng nói của cô, sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Tống Vy, há hốc mồm mấy lần, mãi mới mở miệng nói được: “Vy Vy? Sao cậu lại ở đây?”
Giang Hạ vừa kinh ngạc vừa vui mừng đi về phía Tống Vy: “Cậu tới sao không nói cho mình biết?”
“Mình muốn cho cậu một bất ngờ.” Tống Vy nắm lấy tay cô ấy nói.
Giang Hạ cười nói: “Đúng là rất vui và cũng rất bất ngờ, chẳng qua là sao cậu lại muốn tới vậy, lúc trước có nghe cậu nói muốn tới đâu.”
“Thỉnh thoảng cũng phải có những chuyến đi được quyết định tức thì chứ.” Tống Vy nói.
Giang Hạ gật đầu: “Ừ nhỉ.”
Chẳng mấy chốc, cô ấy lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Vy Vy, cậu đến lúc nào vậy, có một mình cậu thôi sao? Anh Đường không tới à?”
“Mình tới được một lúc rồi, mình có nói chuyện với dì một lúc, còn Hạo Tuấn, anh ấy bận quá không đi đươc.” Tống Vy trả lời.
Giang Hạ đột nhiên nói: “Vậy cậu một mình đến à, hai đứa nhỏ không tới?”
“Không, để tụi nhỏ ở Thành phố Giang sẽ an toàn hơn.” Tống Vy nói.
Giang Hạ ừ ừ hai tiếng: “Đúng vậy, dù sao Đường Hạo Minh vẫn ở bên ngoài.”
Bên cạnh, mẹ Giang thấy hai người chuyện trò say mê như vậy, cười hiền từ, sau đó bỏ quần áo trong tay xuống, lại đi vào phòng bếp pha trà, nhường chỗ cho ba người trẻ tuổi.
Sự rời đi của mẹ Giang khiến Tống Vy với Giang Hạ vơi đi một chút niềm vui khi hội họp.
Cô dời ánh mắt về người đàn ông phía sau Giang Hạ và hỏi, giả vờ như không biết: “Đúng rồi, Giang Hạ, anh này là ai vậy?”
“À.” Nghe được lời nói của Tống Vy, Giang Hạ mới nhớ tới còn có một người khác, xấu hổ cười cười, sau đó chỉ vào Tô Cẩm Thành giới thiệu: “Vy Vy, để mình giới thiệu với cậu, đây là Tô Cẩm Thành, Cẩm trong cẩm tú, Thành trong thành trì, là anh trai nhà bên mình chơi rất thân hồi nhỏ.”
“Ồ… anh trai nhà bên.” Tống Vy sờ sờ cằm, cố ý kéo dài giọng trêu chọc: “Sao mình chưa từng nghe cậu nói đến anh ấy.”
Giang Hạ cười nói: “Bởi vì chúng mình đã 20 năm không gặp nhau.
Nếu không phải lần này anh Cẩm Thành đến tìm mình, mình cũng chẳng nhớ tới anh ấy.”
“Nghe em nói thế đúng là tổn thương đấy Giang Hạ.” Tô Cẩm Thành miệng thì nói tổn thương, nhưng ánh mắt nhìn Giang Hạ ngoài cưng chiều ra thì chẳng thấy gì khác nữa.
Sau đó, anh ta rời mắt khỏi Giang Hạ, thu sự cưng chiều rồi đưa tay về phía Tống Vy: “Chào Mợ Đường, rất hân hạnh được gặp cô.
Quả nhiên cô đẹp như người ta đã truyền tai vậy.”
Mợ Đường?
Nghe thấy xưng hô của người đàn ông đặt với mình, Tống Vy kinh ngạc chớp mắt: “Sao anh biết chồng tôi họ Đường?”
Lẽ nào là do Giang Hạ nói với anh ta?
Cô nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ xua tay, biểu thị không phải.
Tô Cẩm Thành giải thích: “Tôi có quen sếp Đường.
Một lần sếp Đường đi công tác nước ngoài, tôi là người phụ trách tiếp đãi.
Tôi nhìn thấy ảnh của Mợ Đường trên màn hình điện thoại di động của sếp Đường, lúc đó tôi rất tò mò hỏi người trên tấm hình của sếp Đường là ai.
Nói sao thì người như sếp Đường thế nào cũng sẽ không để ảnh chân dung của một người đẹp làm ảnh nền.”
“Ra là thế.” Giang Hạ phụ hoạ: “Nếu mình nhìn thấy trên điện thoại của sếp Đường đột nhiên xuất hiện một bức chân dung của người đẹp, mình sẽ vừa kinh hãi vừa tò mò.”
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Thế nên tôi mới to gan hỏi, lúc đó sếp Đường đã trả lời tôi, đó là vợ anh ấy.”
“Ra vậy.” Tống Vy khẽ gật đầu.
Điều anh ta nói là có cơ sở, trong nhất thời, cô thực sự không biết điều anh ta nói là thật hay giả.
Nhưng còn một điều nữa mà cô hoài nghi.
Đó là...
“Anh Tô, có vẻ anh không quá ngạc nhiên khi tôi xuất hiện ở đây, đặc biệt là anh cũng không ngạc nhiên khi tôi là bạn của Giang Hạ, vậy anh có thể giải thích nguyên nhân được không? Dù sao chúng ta cũng chưa từng quen biết nhau mà phải không?” Tống Vy híp mắt nhìn chằm chằm anh ta.
Tô Cẩm Thành đương nhiên biết cô rất cảnh giác đối với anh ta, nở nụ cười bất lực đáp: “Đương nhiên có thể, bởi vì khi tôi đến thành phố Giang tìm Giang Hạ, để hiểu về Giang Hạ hơn, cho nên tôi đã chủ động điều tra tình hình của Giang Hạ, biết về Mợ Đường cũng không phải chuyện gì lạ.”
Ơ này...
Tống Vy mím môi đỏ mọng không hỏi nữa.
Dù sao Giang Hạ đang ở đây, hỏi nhiều quá cũng không tốt.
“Kỳ thế, mọi người đứng làm gì vậy? Ngồi đi.” Giang Hạ đi tới nhìn Tống Vy rồi nhìn Tô Cẩm Thành, kéo hai người nhanh chóng ngồi xuống.
Hai người mỉm cười tự nhiên và ngồi xuống.
Giang Hạ rót thêm một cốc nước cho hai người, sau đó nói: “Hai người trò chuyện trước, mình về phòng thay quần áo.”
Nói xong cô ấy đi về phía phòng.
Sự rời đi của Giang Hạ là một chuyện tốt đối với Tống Vy.
Bởi vì cô còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh Tô Cẩm Thành này.
Khi Giang Hạ ở đây thật sự không tiện hỏi.
Tống Vy cầm lấy nước Giang Hạ rót cho mình, cụp mi xuống, nhẹ giọng nói: “Anh Tô, tôi gọi anh như vậy được không?”
“Đương nhiên.” Tô Cẩm Thành gật đầu.
Tống Vy khịt mũi: “Tôi nghe cô nói rằng anh Tô đến đây để theo đuổi Giang Hạ phải không?”
“Đúng vậy.” Tô Cẩm Thành cười đáp.
Tống Vy xoay ly nước: “Anh Tô thích Giang Hạ nên mới theo đuổi?”
“Nếu không thì tại sao?” Tô Cẩm Thành nhún vai.
Tống Vy cười nói: ‘Cúng đúng, thích thì mới theo đuổi chứ, nhưng nếu anh không thích mà lấy danh nghĩa theo đuổi để tiếp cận Giang Hạ sẽ khiến người ta không vui.
Tôi nói đúng không, anh Tô?”
Tô Cẩm Thành nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu ý của cô.
Chẳng trách vừa rồi anh ta phát hiện thái độ của cô gái này đối với anh có chút kỳ quái, nói là ghét bỏ thì không đến nỗi vậy.
Nói không ghét thì lại quá lạnh lùng.
Anh vẫn không thể hiểu tại sao, hóa ra cô gái này cảm thấy anh không yêu Giang Hạ, mà chỉ cố tình tiếp cận Giang Hạ và muốn làm tổn thương cô ấy.
Nhưng phải nói rằng cô gái này thực sự quan tâm đến Giang Hạ.
Nghĩ đến đây, Tô Cẩm Thành cười thầm: “Mợ Đường nói đúng, việc làm này thật khiến người ta không vui.”
“Vậy thì tôi mạnh dạn hỏi một chút, anh Tô cũng thế sao?” Tống Vy nắm chặt mu bàn tay liếc mắt nhìn anh ta.
Tô Cẩm Thành đỡ đầu cười đáp: “Mợ Đường nghĩ tôi là người như vậy sao?”
“Tôi không biết, nhưng tôi khá thiên về ý đó.” Tống Vy mím môi nói.
Tô Cẩm Thành giật giật khóe miệng: “Ồ? Tại sao Mợ Đường lại nghĩ như vậy? Tôi có thể biết nguyên nhân không?”