Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, cô ta đã biết rõ mọi phương diện nào của bản thân đều không sánh bằng người phụ nữ này.
Đầu tiên là ngoại hình, tiếp theo là gia thế, cuối cùng là năng lực và khí chất.
Nói tóm lại, không thể so sánh bất cứ điều gì.
Cho nên sau này cô ta suy nghĩ rõ ràng, Hạo Tuấn không thích cô ta là bởi vì cô ta không có những thứ này, cho nên cô ta mới thay đổi thái độ, tiếp xúc với những cậu ấm cô chiêu trước giờ vẫn luôn xem thường, rời khỏi ba mẹ không biết gì kia, để đám người đó dẫn cô ta ra vào đủ loại địa điểm có tiền.
Tại những nơi đó, cô ta có thể học được rất nhiều kỹ năng của người giàu có, sau đó làm cho mình xuất sắc hơn.
Vốn cô ta học một thời gian, cho dù vẫn không thể so sánh với Tống Vy, thì ít nhất cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ khi Giang Vân Khê nhìn thấy Tống Vy, cô ta đã biết mình sai rồi, cô ta không chỉ quá kém xa, mà cô ta kém hoàn toàn, cho dù bây giờ cô ta biết rất nhiều kỹ năng của người có tiền.
Advertisement
Đầu tiên là về khí chất, dù cô ta không muốn thừa nhận, thì cũng không thể không thừa nhận rằng bản thân hoàn toàn thua rồi.
Khí chất của Tống Vy tựa như nữ vương cao quý, mà cô ta lại giống như đầu bài của kĩ viện.
Không thể so sánh được, quả thật không thể so sánh!
Nghĩ đến đây, hai tay Giang Vân Khê nắm chặt, cơ thể run rẩy, bởi vì cô ta thật sự không cách nào chấp nhận kết quả như vậy.
Rõ ràng cô ta cố gắng như vậy, cố gắng học hỏi mọi thứ, chỉ vì một ngày nào đó có thể làm cho Hạo Tuấn thay đổi cái nhìn với cô, có thể xứng đôi với Hạo Tuấn.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy Tống Vy, cô ta mới bỗng nhiên phát hiện ra hình như cô ta học nhầm hướng rồi…
“Cô Giang, cô đang nghĩ gì vậy?” Tống Vy nhìn thấy Giang Vân Khê cắn môi, biểu cảm lại thay đổi, ánh mắt cô hơi híp lại, rồi thản nhiên dò hỏi.
Ánh mắt Giang Vân Khê chợt lóe, sau đó xóa bỏ suy nghĩ trong lòng, giọng nói cô ta có chút cứng ngắc trả lời: “Không có gì, cô Tống, cô sai người dẫn tôi tới nơi này! ”
“Xin hãy gọi tôi là mợ Đường, cám ơn.
” Tống Vy mỉm cười nhắc nhở cô ta.
Người phụ nữ này không phải là rất yêu Hạo Tuấn sao?
Không phải muốn kéo cô xuống để tự mình ngồi vào vị trí mợ Đường sao?
Vậy cô nhất định phải nhắc nhở người phụ nữ này, cô mới là mợ Đường danh xứng với thực.
Cô muốn nói cho người phụ nữ này biết, người phụ nữ này không trèo qua được cô đâu, cô còn có thể khiến cho người phụ nữ này nhất định phải mở miệng gọi cô là mợ Đường, đây là cách gọi mà người phụ nữ này muốn nhất đó mà.
Dù sao cô cũng muốn ghê tởm người phụ nữ này!
Phải nói thì dáng vẻ của Giang Vân Khê cũng không kém, người thích Giang Vân Khê tuyệt đối không ít.
Giang Vân Khê hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông giỏi giang, nhưng Giang Vân Khê không muốn, nhất định phải để mắt tới người đàn ông của cô, muốn cướp vị trí của cô.
Thật ngại quá, cô tuyệt đối sẽ không nể nang gì với Giang Vân Khê đâu.
Giống như Tống Vy nghĩ, Giang Vân Khê nghe thấy Tống Vy bảo cô ta gọi mình là mợ Đường, thì gương mặt cô ta lập tức vặn vẹo.
Giang Vân Khê biết, Tống Vy đang cố ý ghê tởm cô ta, nói cho cô ta biết rằng cô ta không chỉ không chiếm được vị trí mợ Đường này, mà còn chỉ có thể gọi Tống Vy là mợ Đường.
Người phụ nữ này, đúng là hèn hạ!
Giang Vân Khê nắm chặt lấy điện thoại, trong mắt lóe lên một tia oán hận, rồi biến mất nhanh chóng, sau đó cô ta nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hít sâu một hơi rồi lên tiếng gọi: “Mợ Đường.
”
“Thế mới đúng chứ.
” Tống Vy cười tủm tỉm vắt chéo chân, sau đó làm một động tác ra hiệu cho cô ta: “Được rồi, cô Giang, cô Giang có thể tiếp tục nói tiếp, tôi vừa bảo người ta làm sao vậy?”
“Đương nhiên là mợ Đường sai người đưa tôi đến nơi này không tốt lắm nhỉ?” Ánh mắt Giang Vân Khê không phục nhìn Tống Vy.
Tống Vy nhướng mày: “À? Không tốt lắm sao? Chỗ nào không tốt thế? Tôi không cảm thấy không tốt, tôi không nghĩ rằng tôi làm như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.
”
“Sao lại không có vấn đề gì.
” Cơ thể Giang Vân Khê tức giận đến phát run: “Cô sai người đưa tôi tới nơi này, đây chính là bắt cóc, chính là giam cầm tự do cá nhân, là phạm pháp, tôi có thể báo cảnh sát!”
Tống Vy dường như nghe thấy chuyện cười, cô che môi nở nụ cười.
Giang Vân Khê nghe thấy tiếng cười của cô thì giật thót trong lòng, không hiểu sao có chút bất an, giọng nói của cô ta cao vút: “Mợ Đường, cô cười cái gì? Tôi nói rất buồn cười sao?”
“Không, không, không buồn cười, không buồn cười chút nào.
” Tống Vy khoát tay: “Mà là cực kỳ đáng cười.
”
Ý cười trên mặt cô tan biến, biểu cảm một lần nữa khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, cô nói: “Thì ra cô Giang cũng biết cái gì gọi là phạm pháp, tôi còn tưởng rằng cô Giang không biết.
”
“Ý cô là gì?” Giang Vân Khê cắn môi, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng nặng nề.
Tống Vy hừ lạnh một tiếng: “Có ý gì à? Ý tôi là, hay cho cái tiêu chuẩn kép của cô đấy, không thèm đề cập tới việc mình phạm pháp, mà người khác phạm pháp lại bám chặt nấy, đúng là không biết xấu hổ.
”
“Cô! ” Gương mặt Giang Vân Khê trắng bệch, trông vô cùng khó coi.
Cô ta nắm chặt tay, hồi lâu sau mới buông ra, hai mắt cô ta nhìn chằm chằm Tống Vy: “Nếu mợ Đường nói tôi phạm pháp, vậy mợ Đường nói cho tôi biết đi, tôi làm gì phạm pháp thế?”
“Nếu cô muốn biết cũng được, vậy tôi sẽ thoả mãn cô vậy.
” Tống Vy dựa vào sofa, giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, trước đây cô quấn lấy chồng tôi, năm lần bảy lượt vây quanh chồng tôi, phạm tội theo dõi quấy rối, thứ hai, cô muốn làm người thứ ba, muốn tôi ly hôn với chồng tôi, tự mình thay thế tôi, tuy rằng không phạm pháp luật, nhưng vi phạm trật tự công cộng cũng phải bị phê phán bằng miệng, thứ ba!”
Tống Vy giơ ba ngón tay lên, nhìn gương mặt càng thêm trắng bệch của Giang Vân Khê, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái: “Thứ ba, cô vừa mới bịa đặt tôi trên máy bay, hơn nữa còn lan truyền tin đồn không phù hợp với thực tế, tạo thành tổn thất và ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự và tinh thần của tôi, điều này cũng phạm vào tội bịa đặt không căn cứ, tôi nói vậy thì cô Giang còn không cảm thấy mình phạm pháp sao?”
“! ” Giang Vân Khê há miệng muốn phản bác rằng cô nói bậy.
Nhưng mà lời nói đến bên miệng lại mãi không nói lên lời.
Có lẽ trong lòng cô ta cũng biết mình làm những thứ này là phạm pháp, chỉ là không muốn thừa nhận.
Nhưng không muốn thừa nhận, sắc mặt cô ta vặn vẹo khó coi, lại nói không nên lời, sự thật bị bại lộ khiến cô ta cảm thấy chột dạ.
“Cô Giang không nói gì đúng không, vậy coi cô Giang mặc định mình thừa nhận những thứ này, cho nên tôi nói cô Giang có tiêu chuẩn kép hẳn là đúng nhỉ?” Tống Vy buông tay, sau đó lại tiếp tục nói: “Cô Giang muốn báo cảnh sát, báo rằng tôi giam giữ tự do cá nhân của cô, vậy tôi không phản đối, cũng sẽ không ngăn cản, lát nữa cô Giang có thể đi báo cảnh sát, đương nhiên trước đó chúng ta vẫn nên giải quyết một chút chuyện cô lên máy bay bịa đặt, cô Giang, cô định bồi thường cho tôi thế nào?”
“Dựa vào đâu tôi phải bồi thường?” Giang Vân Khê trợn tròn mắt: “Được, tôi thừa nhận đúng là tôi đã nói những lời đó, nhưng cô lại không có tổn thất gì, tại sao tôi phải bồi thường cho cô? Tôi có thể xin lỗi cô, nhưng bồi thường thì chính là cô đang tống tiền tôi!”
Cô ta nói vô cùng chính nghĩa, hai mắt tức giận liếc nhìn Tống Vy.
Cô ta thật lòng cảm thấy Tống Vy đang cố ý tống tiền cô ta.
Cô ta không cho rằng chuyện mình làm cần bồi thường gì cả, cô ta chỉ nói vài câu không đúng với sự thật mà thôi.
Nói chuyện cũng phải bồi thường sao?
Dù sao cô ta cũng chưa từng thấy chuyện này.
Tống Vy thấy Giang Vân Khê tức giận không chịu nổi, coi mình đang ác ý tống tiền thì cũng bật cười.
“Cô Giang cảm thấy bịa đặt không cần bồi thường sao, cho nên cô cho rằng tôi đang cố ý phóng đại để cô phải bồi thường?” Khóe miệng Tống Vy mỉm cười thành cung độ châm chọc.
Giang Vân Khê nhìn cô: “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi chỉ nói mấy câu mà thôi, lại không làm tổn thương cô gì cả, cô muốn tôi bồi thường chẳng phải quá đáng lắm à?”