Trần Châu Ánh ừ một tiếng.
Hai người cùng nhau đi về phía phòng ăn.
Sau khi ngồi xuống, người giúp việc bắt đầu bê đồ ăn lên.
Tống Vy thấy mấy vị trí trống khác, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi người giúp việc: “Đúng rồi, ông chủ đâu? Còn nữa hai đứa trẻ đi đâu rồi?”
Nói ra thì vì nhiều chuyện chuyện tình cảm của Trần Châu Ánh, cô vậy mà bỏ quên Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ ở sau đầu, bây giờ mới nhớ cô dậy lâu như vậy, cũng không nhìn thấy ba ba con này.
“Tớ còn tưởng cậu sẽ không hỏi.
” Trần Châu Ánh gắp một miếng cá, rất buồn cười mà nhìn Tống Vy.
Tống Vy quay sang nhìn cô ấy: “Sao vậy, cậu biết bọn họ đi đâu sao?”
Advertisement
Ba ba con này chắc không ở biệt thự.
Nếu ở đây, cô thức dậy rồi, bọn họ sẽ không không xuất hiện.
Cho nên rất có khả năng đã ra ngoài.
“Biết, Dĩnh nhi muốn tới công viên bên ngoài chơi, chồng cậu là một chúa tể cuồng con gái, đương nhiên là dẫn Dĩnh Nhi đi rồi, Hải Dương lại là một đứa chiều em gái, cho nên đi cùng rồi, bảo tớ nói với cậu một tiếng, tránh cậu lo lắng.
” Trần Châu Ánh nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói.
Tống Vy bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là như vậy, thiết bị của công viên đó quả thật có rất nhiều trẻ em thích, Dĩnh Nhi muốn tới đó là rất bình thường.
”
“Phải, sếp Đường nói dẫn bọn chúng chơi một lát sẽ trở về, được rồi, cậu mau ăn cơm đi, ăn xong thì chúng ta nên xuất phát rồi.
” Trần Châu Ánh liếc nhìn đồng hồ rồi nói.
Tống Vy cảm thấy cũng đúng, sau khi gật đầu thì không hỏi gì nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, khi Tống Vy và Trần Châu Ánh chuẩn bị ra ngoài thì Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ quay về.
Tống Dĩnh Nhi cả đoạn đường nhảy tung tăng, rất vui vẻ, rõ ràng ở trong công viên đã chơi rất tận hứng.
Tuy ngoài mặt Tống Hải Dương không biểu hiện vui vẻ trực tiếp ở trên mặt như Tống Dĩnh Nhi, nhưng từ trong mắt cậu bé vẫn còn ý cười chưa tan, thì có thể nhìn ra, cậu ta đối với chuyến đi chơi công viên lần này rất hài lòng.
Cũng đúng, bất luận Hải Dương nhìn trông trưởng thành hơn, IQ rất cao.
Nhưng cậu bé suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, thích đồ chơi trẻ con chơi, thật sự là rất bình thường.
Mà Đường Hạo Tuấn lại nhìn hai đứa trẻ bằng ánh mắt cưng chiều, môi hơi cong lên, trên mặt nở nụ cười khẽ.
“Mẹ.
” Hai đứa trẻ nhìn thấy Tống Vy, đồng loạt chạy tới, ôm hai chân của cô.
“Mẹ, mẹ vất vả rồi.
” Tống Dĩnh Nhi ngẩng cái đầu nhỉ lên, ngây thơ hoạt bát nói với Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, lập tức mím môi ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Mà khóe miệng của Trần Châu Ánh cũng ngại ngùng mà giật giật, quay đầu đi chỗ khác.
Còn Tống Hải Dương coi như mình không nghe thấy gì cả.
Tống Vy không biết biểu cảm của ba người này là sao, cô nghi hoặc cúi đầu nhìn cô bé, vuốt tóc của cô bé: “Cục cưng, tại sao nói mẹ vất vả rồi?”
Cái miệng nhỏ của Tống Dĩnh Nhi mấp máy, đang muốn nói gì đó, Đường Hạo Tuấn ôm cô bé từ bên cạnh Tống Vy đi, sau đó đổi chủ đề: “Em là phải tới hội quán của cuộc thi rồi sao?”
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Phải, thời gian tới rồi.
”
“Được, vậy em mau đi đi, anh dẫn hai đứa trẻ đi thay quần áo, vừa rồi chơi nóng quá, ra mồ hôi, nếu không dễ bị cảm.
”
Nói xong, Đường Hạo Tuấn nháy mắt ra ám thị với Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương sau khi hiểu ý của anh, gật đầu, cũng vội nói: “Phải đó mẹ, con và ba còn cả Dĩnh Nhi đi lên thay quần áo, mẹ mau đi làm việc đi, bye bye.
”
Nói xong, cậu bé kéo tay của Đường Hạo Tuấn, đi về phía cầu thang.
Tống Vy nhíu đôi mày tuyệt đẹo, quay đầu nghi hoặc nhìn ba ba con: “Tớ cứ cảm thấy, bọn họ thần thần bí bí, hình như đang giấu tớ cái gì đó.
”
Trần Châu Ánh cười ha ha: “Đâu có, chắc là cậu nghĩ nhiều rồi, được rồi Vy Vy, chúng ta mau đi thôi, nếu không thật sự sẽ đi muộn.
”
Tống Vy gật đầu: “Được, đi làm việc trước, có gì về rồi tính.
”
“Được.
” Trần Châu Ánh ừ một tiếng.
Về rồi tính, trở về cũng được, để một nhà bốn người bọn họ tự nói, buổi tối cô không trở về nữa, sau đó ngọn lửa sẽ không cháy tới chỗ cô.
Cho dù chuyện quẫn bách của buổi sáng đều là cô gây ra, nhưng cô buổi tối không có mặt, bọn họ muốn tìm cô gây phiền phức cũng hết cách.
He he, cô thật sự là một người thông minh.
Tống Vy và Trần Châu Ánh đi ra khỏi biệt thự, lên xe dưới sự hộ tống của vệ sĩ, xuất phát tới hội quán tổ chức cuộc thi.
Trên đường, Tống Vy nhận được điện thoại của cục cảnh sát, họ nói với cô Giang Vân Khê đã bị trúc xuất về nước rồi.
Hơn nữa phía cảnh sát trong nước cũng được thông báo, đến lúc đó sẽ ở sân bay đón Giang Vân Khê, sau đó trực tiếp đưa Giang Vân Khê tới cục cảnh sát thẩm tra xử lý.
Ăn cắp thiết kế của người khác, bôi nhọ người khác sao chép, hơn nữa cố ý gây tổn thương, cộng thêm giấu Đường Hạo Tuấn không nói cho bọn họ tung tích, những tội danh này cộng lại, đủ để Giang Vân Khê ngồi tù 5 năm rồi.
Trần Châu Ánh nghe được kết cục Giang Vân Khê sẽ nhận được thì vui mừng tới mức vỗ tay: “Nên như vậy, người phụ nữ này thật sự là khiến tớ kinh tởm muốn ói, về sau Vy Vy cậu không cần phiền khi có ai tơ tưởng tới sếp Đường nữa rồi.
”
Tống Vy để điện thoại xuống, mỉm cười: “Cái đó cũng không phải nói như vậy, người phụ nữ tơ tưởng Hạo Tuấn có rất nhiều, dù sao sự ưu tú của anh ấy bày ra ở đó, không có phụ nữ nào thích là không thể, nhưng đối với sự tơ tưởng của những người phụ nữ đối với Hạo Tuấn, tớ trước nay không ghen, cũng không phiền, ngược lại rất kiêu ngạo, bởi vì tớ biết bọn họ tơ tưởng thì tơ tưởng, nhưng sẽ không có hành động gì, cho nên tớ sẽ không để tâm bọn họ, nhưng Giang Vân Khê lại khác, cô ta không chỉ tơ tưởng, còn bất chấp thủ đoạn, cho nên đây mới là người tớ ghét nhất.
”
“Cái này đúng thật.
” Trần Châu Ánh gật đầu: “Nếu cậu phải lo lắng tất cả các cô gái thích sếp Đường, quả thật không lo lắng nổi, có điều bây giờ Giang Vân Khê vào tù rồi, trong lòng cậu coi như cũng thở phào rồi.
”
“Phải.
” Tống Vy mỉm cười đáp: “Tớ thở phào, không phải vì tình địch này mất rồi, Giang Vân Khê này tớ trước giờ không để trong mắt, cô ta căn bản không tính tới là tình địch của tớ, cũng không xứng.
Tớ biết, bất luận cô ta làm gì đi nữa, Hạo Tuấn cũng không thể tin thích cô ta, cho nên cô ta không có một chút uy hiếp nào với tớ cả, tớ thở phào là sau này sẽ không có con chuột như cô ta cản ở trước mặt tớ nữa.
”
“Con chuột.
” Trần Châu Ánh che miệng phì cười: “Thật là một từ hình dung khá phù hợp, đúng rồi, Hàn Thư thì sao? Vừa rồi bên phía cảnh sát có nói tìm được Hàn Thư chưa?’
“Không có.
” Tống Vy lắc đầu: “Tuy Hàn Thư ở trong này có tác dụng xúi giục nhất định, có điều sự xúi giục này không cấu thành hình sự được, cho nên bên phía cảnh sát sẽ không nghiêm túc đi tìm Hàn Thư, cho dù tìm được, cũng chỉ là giáo dục bằng mồm với Hàn Thư, sẽ không có quá nhiều trừng phạt đối với Hàn Thư.
”
“Vậy nói như vậy, vẫn là phải dựa vào bản thân chúng ta tìm Hàn Thư, xử lý cô ta một trận hay sao?” Trần Châu Ánh nhíu mày.
Tống Vy gật đầu: “Gần như vậy.
”
“Vậy bảo sếp Đường đi đi, với thủ đoạn của anh ấy, chắc chắn rất nhanh thì có thể tìm được Hàn Thư.
” Trần Châu Ánh đề nghị.
Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia sáng: “Lời cậu nói cũng đúng, tìm thiên tài nhỏ của nhà tớ, chắc chắn có thể lập tức tìm được Hàn Thư, buổi tối tớ trở về kêu thiên tài nhỏ trong nhà tớ thử xem.
”
Hàn Thư không phải Đường Hạo Minh, có thế lực lớn như vậy, có thể trốn được ngay cả hacker hàng đầu như Hải Dương cũng không tìm được.
Hàn Thư chỉ là một người bình thường, tuy biết trốn, nhưng tuyệt đối không so được với Đường Hạo Minh.
Cho nên bảo Hải Dương ra tay, chắc chắn có thể tìm được Hàn Thư.
Trần Châu Ánh cũng biết thiên tài nhỏ trong lời Tống Vy chỉ ai.
Từ sau lần Tống Vy bị Đường Hạo Minh mang đi thì cô đã biết đứa trẻ Hải Dương đó là một hacker, lúc đó cô đã rất kinh ngạc, dù sao đứa trẻ chỉ có nhiêu đó, vậy mà có bản lĩnh này.
Có điều sau khi ngạc nhiên thì bội phục, bội phục gen của Tống Vy và sếp Đường, sinh ra đứa trẻ ưu tú như vậy.
Không biết sau này con của cô và sư huynh sẽ như thế nào?