Nghe thấy lời nhận xét của Trần Châu Ánh, Tống Vy dần thấy hứng thú: “Bẩn tới cỡ nào?”
Trần Châu Ánh nhếch môi nói: “Dù sao thì ở bên trong có đủ tất cả những gì mà cậu có thể nghĩ đến, có điều ở một vài phương diện nào đó, quốc gia này khá là cởi mở, cho nên dù tất cả mọi người biết câu lạc bộ này là một khối u ác tính, nhưng mà cũng không có ai đi gây sự hoặc là chèn ép.”
Tống Vy nhẹ gật đầu: “Thì ra là thế, không ngờ Hàn Thư lại ở bên trong?”
“Ở bên dưới còn có ảnh chụp kìa.” Trần Châu Ánh đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, ra hiệu Tống Vy di chuyển con trỏ chuột xuống phía dưới.
Tống Vy làm theo, cô kéo chuột xuống dưới, sau đó phát hiện quả nhiên là ở phía dưới có ảnh chụp.
Người trên tấm ảnh chính là Hàn Thư, mặc bộ đồ thỏ gợi cảm, trên mặt được trang điểm đậm, trông vô cùng phản cảm.
Trần Châu Ánh kêu gào huýt sáo: “Má ơi, thế mà cô ta lại làm việc ở trong đây, chẳng trách địa chỉ mà Hải Dương gửi cho chúng ta lại là câu lạc bộ.”
Tống Vy cười cười: “Cái nghề người mẫu của cô ta đã bị hủy rồi, lại không có năng lực ở một ngành nghề nào khác, cộng với trước kia lúc làm người mẫu cũng kiếm được chút tiền, đồng thời còn cặp với một tên con nhà giàu, cho nên sống một cuộc sống xa xỉ đã quen.
Bây giờ chia tay với cái tên nhà giàu ấy rồi, công việc người mẫu cũng đã mất, có lẽ là đã sắp xài hết khoản tiền tiết kiệm, lại không thể cứu vãn cuộc sống xa xỉ của trước kia, cho nên cô ta chỉ có thể lựa chọn làm công việc này.
Dù sao thì tiền kiếm nhanh mà, không phải sao?”
Advertisement
Trần Châu Ánh cũng cười: “Nói cũng đúng.”
“Được rồi, nếu như bây giờ đã tìm được cô ta, vậy thì phải để cô ta trả một cái giá thật lớn.” Tống Vy híp mắt.
Hàn Thư dám giật dây Giang Vân Khê nói xấu cô đạo văn, vậy thì sau này cũng dám gây ra chuyện khác với cô.
Nếu như bây giờ đã tìm được Hàn Thư, vậy thì đương nhiên cô phải ngăn chặn mối nguy hiểm từ trong trứng nước này.
Trước kia là do cô quá mềm lòng không trực tiếp xử lý Tô Thu nên mới khiến cho Tô Thu có cơ hội hại chết mẹ.
Lần này, cô sẽ không tùy ý để những chuyện như thế xảy ra nữa.
Nghĩ đến đó, Tống Vy gọi bọn người Đại Vệ đến: “Đi đến đây bắt người phụ nữ này cho tôi.”
Cô chỉ chỉ vào máy vi tính.
Bọn người Đại Vệ xích lại gần xem một chút, nhớ kỹ địa chỉ cùng với mặt Hàn Thư rồi gật đầu đáp lời: “Vâng, thưa mợ chủ.”
“Sau khi bắt được rồi thì liên lạc với Hạo Tuấn, xem xem Hạo Tuấn sẽ sắp xếp các anh đưa cô ta đến đâu.” Tống Vy lạnh lùng nói.
Dựa theo tính cách của Đường Hạo Tuấn, chắc chắn sẽ đưa Hàn Thư đến một nơi mà cô ta không thể quay về, đưa đến nơi mà sau này cô ta không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Mà nơi đó cũng sẽ khiến Hàn Thư phải sống không bằng chết.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Hàn Thư đã bắt tay với Tống Huyền đối phó với cô, còn có ý đồ ác khiến cô phải sinh non, bây giờ còn muốn trả thù cô.
Đương nhiên, cô cũng phải trả thù ngược lại.
Đừng nói do cô quá ác, một lúc nào đó, không ác một chút thì người chịu thiệt thòi sẽ là mình và người bên cạnh.
Sau khi gặp phải bọn người Lâm Giai Nhi, Tống Huyền, Tô Thu, Đường Hạo Minh, cô đã học được cách nhẫn tâm và lạnh lùng.
Nếu như mình không nhẫn tâm thì làm sao cô có thể bảo vệ mình bảo vệ con cái của mình.
Cô không muốn tiếp tục nghe thấy tin tức bọn nhỏ xảy ra chuyện, cũng không muốn tiếp tục nghe thấy tin tức Đường Hạo Tuấn mất tích, càng không muốn mình gặp phải vấn đề thiếu chút nữa là không thể về nhà, bị chặn lại ở một nơi nào đó trên thế giới mà tuyệt vọng.
Cho nên, cô chỉ có thể ra tay tàn nhẫn.
“Vâng mợ chủ.” Bọn người Đại Vệ nghe lời dặn của Tống Vy, gật đầu rồi sau đó quay người ra khỏi thư phòng, bắt đầu hành động.
Trên xe, bọn họ liên lạc với Đường Hạo Tuấn, nói cho Đường Hạo Tuấn nghe mệnh lệnh của Tống Vy.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, anh chẳng những không cảm thấy cách làm của Tống Vy có vấn đề gì, ngược lại anh còn thấy vui mừng.
Anh biết tính cách của Tống Vy, lúc trước bởi vì quá lương thiện, cho nên chuyện gì cũng dễ mềm lòng, mà một khi mềm lòng thì sẽ bị người khác ức hiếp.
Bây giờ, cô trưởng thành rồi, anh vui còn không kịp.
Bởi vì cô như thế này thì anh mới có thể yên tâm, cô có năng lực nhất định để bảo vệ tốt cho mình.
“Sau khi bắt người rồi thì trực tiếp đưa đến châu Phi đào khoáng đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ mở đôi môi mỏng, thản nhiên nói.
Đến đó đào khoáng liền mang ý nghĩa cả đời này cũng không thể trở về, cuộc sống sau đó ngoại trừ hàng ngày đào khoáng thì chính là khoảng thời gian tối tâm không thấy mặt trời khi bị người khác ức hiếp.
Anh tin là đoạn thời gian đó sẽ khiến cho người phụ nữ tên Hàn Thư có một ấn tượng sâu sắc.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào mặt bàn.
Lúc này, Trình Hiệp bước vào từ bên ngoài, đi đến trước bàn làm việc của anh: “Tổng giám đốc.”
“Có chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên nhìn anh ta.
Trình Hiệp đẩy đẩy mắt kính rồi trả lời: “Kiều Phàm đến rồi.”
“Ồ?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Quả nhiên là Kiều Phàm đã đến.
Ngay từ lúc đầu, anh đã đoán chắc chắn là Kiều Phàm sẽ đến tìm anh.
Không ngờ là đến nhanh như thế.
“Đưa anh ta vào đây.” Đường Hạo Tuấn hất cằm lên.
Trình Hiệp gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó, anh ta liền quay lại, sau lưng còn có một người đi theo, chính là Kiều Phàm.
Kiều Phàm không còn mặc áo blouse trắng, mặc trên người một bộ quần áo bình thường thoải mái.
Anh ta đi đến trước mặt Đường Hạo Tuấn, hơi cúi đầu nhìn Đường Hạo Tuấn, cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Anh đưa gia đình Giang Hạ đến đâu rồi?”
Đường Hạo Tuấn bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Anh biết chuyện này để làm gì?”
“Anh đã biết mà còn cố hỏi?” Kiều Phàm nheo mắt lại.
Đường Hạo Tuấn thờ ơ trả lời: “Đúng, là tôi biết rõ mà còn cố hỏi đó, nhưng tôi vẫn muốn biết anh cần biết tung tích của bọn họ là muốn làm cái gì.
Tiếp tục ép Giang Hạ phải bỏ con, hay là ra tay với ba mẹ cô ta?”
“Không cần anh phải hỏi những chuyện này, anh chỉ cần trả lời tôi bọn họ đang ở đâu.” Giọng nói của Kiều Phàm lạnh lẽo.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn gạt ra một nụ cười bất cần: “Xin lỗi nha, tôi không thể nói cho anh biết.
Gia đình Giang Hạ là người mà vợ tôi quan tâm, cho nên, đương nhiên tôi cũng phải bảo vệ bọn họ, hơn nữa bọn họ rời đi đối với anh mà nói không phải là chuyện tốt à?”
“Chuyện tốt?” Kiều Phàm giận quá hóa cười: “Anh nói với tôi đây là chuyện tốt à?”
“Chẳng lẽ không phải?” Đường Hạo Tuấn để ly cà phê xuống, bình tĩnh đối mặt với anh ta: “Anh hận Giang Hạ, hận gia đình cô ta, bởi vì anh cho rằng cái chết của ba mẹ anh là do nhà họ Giang hãm hại, cho nên anh không chấp nhận Giang Hạ, không chấp nhận đứa nhỏ trong bụng Giang Hạ, cho dù đứa bé đó là của anh.”
“Đủ rồi! Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì!” Kiều Phàm nhăn mặt gầm nhẹ.
Đường Hạo Tuấn dựa lưng ra sau: “Tôi chỉ muốn nói, anh hận bọn họ, hiện tại bọn họ đã biến mất khỏi cuộc sống của anh, không phải đó là chuyện tốt ư? Cứ như vậy, anh không cần phải nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh.
Cho dù Giang Hạ sinh cho anh một đứa bé, anh cũng có thể coi như đứa bé đó không phải là của anh, vậy thì anh cứ coi như cả gia đình nhà họ Giang đều chết hết rồi, không cần phải nhìn thấy người nhà họ Giang mà nhớ đến cái chết thê thảm của ba mẹ mình, tốt biết bao nhiêu.”
“Anh đang nói bậy cái gì đó, căn bản không phải giống như anh nói.” Cảm xúc của Kiều Phàm đột nhiên trở nên kích động.
Biểu cảm của Đường Hạo Tuấn vẫn không hề thay đổi, cứ lạnh nhạt như thế: “Không phải giống như tôi nói thì như thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai à? Gia đình Giang Hạ đi rồi, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, anh thật sự có thể xem như bọn họ đã chết, không cần phải vì nhìn thấy bọn họ mà sinh ra hận thù, sao bây giờ anh lại kích động như thế?”
Đôi mắt sắc bén của Kiều Phàm liền run rẩy.
Đúng vậy, tại sao anh ta lại kích động như thế?
Hoàn toàn chính xác, gia đình Giang Hạ đi rồi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta nên vui mới đúng chứ.
Anh ta có thể xem như trên thế giới này không còn gia đình bọn họ nữa.
Nhưng mà tại sao anh ta không thể vui vẻ dù là một chút, ngược lại còn đầy rẫy phẫn nộ.
Tức giận Giang Hạ không từ mà biệt, tức giận cô lại rời khỏi anh!