Nghe nói như thế, Giang Hạ mỉm cười: “Mẹ nói chuyện này hả, quên đi một vài người và một vài chuyện khiến con không vui, đương nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn
rồi”
“Quên đi chuyện và người khiến mình không vui?” Mẹ Giang ngẩn ngơ.
Con gái nói vậy là sao?
Nếu như bà đoán không sai, người và việc khiến Hạ không vui đều là do Kiều Phàm làm ra.
Kiều Phàm khiển Hạ không vui, còn làm ra chuyện khiến người khác phải khổ sở, là việc kêu Hạ bỏ con, cho nên Hạ mới nói quên đi Kiều Phàm và quên đi chuyện Kiều Phàm kêu con bé phá thai?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Advertisement
Nhưng mà lông mày mẹ Giang vẫn nhíu chặt.
Bởi vì bà không biết cái quên mà Hạ nói rốt cuộc là quên theo ý đó, hay là quên cái gì.
Nghỉ đến đây, mẹ Giang thăm dò hỏi: “Hạ, con quên bằng cách nào, con đã quên đi cái gì?
Giang Hạ chớp chớp mắt: "Thì con đã quên người đó rồi, cũng quên đi những chuyện mà người đó gây ra cho con, bao gồm cả những chuyện quá đáng" “Người đó là ai” Mẹ Giang nhìn cô.
Giang Hạ ngồi xuống ghế: "Hình như tên là Kiều Phàm gì gì đó, để con xem xem có phải là cái tên này không?
Nói rồi, cô lại kéo ngăn kéo ra, tìm kiếm cái gì đó ở bên trong ngăn kéo.
Sắc mặt mẹ Giang hoàn toàn thay đổi.
Hạ...!quên Phàm rồi?
Làm sao có thể:
Lúc nãy, Hạ nói quên đi người và chuyện khiến cô buồn, bà còn đang hoài nghi cái quên này có phải là thật sự đã quên rồi không.
Nhưng mà hành động bây giờ của Hạ đã đủ để chứng minh hoài nghi của bà là đúng, Hạ thật sự quên Phàm, ngay cả tên cũng không nhớ rõ.
Lúc trong lòng mẹ Giang đang mất bình tĩnh, Giang Hạ đã tìm thấy thứ mà mình muốn tìm, là một lá thư.
“Con tìm được rồi.” Giang Hạ vui vẻ mở lá thư ra đọc nội dung ở bên trong, sau đó gật gù: “Không sai, chính là Kiều Phàm”
“Hạ, con thực sự quên Phàm rồi?” Mẹ Giang nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng vậy đó mẹ”
“Con...!sao con quên được?” Trong lòng mẹ Giang dâng lên một nỗi bất an vô cùng to lớn.
Hôm qua, Hạ còn vì Kiều Phàm mà khóc thút thít, mặc dù nói sẽ từ bỏ Kiều Phàm, nhưng không thể nào có thể quên đi nhanh như thế.
Thậm chí là cho dù có từ bỏ Kiều Phàm nhanh như vậy thì cũng không có nghĩa quên mất người ta hoàn toàn.
Chẳng lẽ thật sự bởi vì đau lòng quá độ, hoặc là chịu phải kích thích, cho nên mới quên đi Kiều Phàm?
Không phải trên tivi đã từng nói đó à, lúc một người quá đau lòng, não bộ sẽ khởi động chức năng bảo vệ bản thân, sau đó quên mất ký ức đau lòng và người khiến mình phải khổ.
Đây gọi là mất trí nhớ có chọn lọc.
Chẳng lẽ Hạ là như vậy?
Giang Hạ đưa lá thư cho mẹ Giang: “Nè mẹ, đáp án ở phía trên đó”.
“Đáp án?” Nhìn lá thư cô đưa qua, mẹ Giang không nói gì mà cầm lấy, sau đó nhanh chóng mở xem.
Chữ viết trong lá thư, mẹ Giang rất quen thuộc, đó chính là chữ của Giang Hạ con gái mình.
Cho nên lá thư này là do Hạ đã viết.
Chỉ thấy ở phía trên viết rằng: Giang Hạ, xin chào, đây chính là lá thư mà tôi viết cho bản thân mình, tôi muốn nói với cô rằng cô đã từng yêu một người đàn ông, rất yêu rất yêu, nhưng mà người đàn ông đó không yêu cô, thậm chí còn hận cô.
Mà cô và anh ta còn có một lần ngoài ý muốn dẫn đến mang thai một đứa nhỏ, sau khi anh ta biết chuyện này, anh ta rất tức giận, cũng không muốn đứa nhỏ này, ép buộc cô phải phá bỏ đứa nhỏ.
Cô không đồng ý, lại lo lắng anh ta dùng ba mẹ uy hiếp cô, cho nên cô mới nhờ Tống Vy và chồng cô ấy giúp đỡ.
Dưới sự trợ giúp của bọn họ, cô và ba mẹ cô đã thành công rời khỏi thành phố Giang, đến quốc gia này, vì để rời xa Kiều Phàm, vì để cho mình một hoàn cảnh sống yên tĩnh, từ từ quên đi Kiều Phàm.
Nhưng mà tình cảm của cô đối với anh ta thật sự quá sâu đậm, cô không biết rốt cuộc là đến lúc nào mình mới có thể từ bỏ anh ta, không yêu anh ta nữa.
Có lẽ là mười năm, có lẽ là một đời, nhưng mà như thế này quá đau khổ, mà cô cũng rất chán ghét cuộc sống đau khổ này.
Cho nên, Hạ, cô đã dự định quên đi Kiều Phàm, chỉ dựa vào chính cô muốn quên anh ta trong một thời gian ngắn, quên đi tất cả các ký ức với anh ta, cùng với tình cảm, căn bản là chuyện không thể nào.
Chính vì vậy, cô đã liên lạc với trung tâm thôi miên, tìm một thầy thôi miên nhờ anh ta thôi miên cố, dùng loại phương thức cực đoan này để quên mất Kiều Phàm, quên mất tất cả tình cảm với Kiều Phàm.
Bởi vì đột nhiên quên mất một người nên trí nhớ của cô sẽ xuất hiện lỗ hỏng, cho nên, tôi đã đặc biệt viết ra lá thư này để cô biết nguyên nhân ký ức khoảng thời gian này bị trống không.
Hi vọng sau khi cô thấy được nó thì không cần phải sợ, cũng không cần phải nghĩ cách tìm kiếm đoạn ký
ức này trở về, bởi vì như vậy là quá đau đớn.
Tôi hi vọng là sau này cô có thể sống thật vui vẻ, hiếu thuận với ba mẹ, chăm sóc con cái, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi.
Giang Hạ của quá khứ để lại.
Đọc hết lá thư này, mẹ Giang không thể tin mà che miệng, hai mắt trợn to, ánh mắt không ngừng run rẩy, trong mắt còn có những giọt nước lấp lánh: “Hạ con...!con thật sự đã dùng cách này để quên đi Phàm?”
Giang Hạ nhún nhún vai: "Ở phía trên viết như thế đó, chắc là vậy.”
Bởi vì cô đã quên đi Kiều Phàm, hiện tại trong trí nhớ của cô hoàn toàn không có sự tồn tại của một người tên là Kiều Phàm.
Cô thậm chí còn không biết anh ta có hình dạng như thế nào, cao bao nhiêu, tuổi tác bao nhiêu, tính cách như thế nào, làm nghề gì.
Nếu như không phải nhìn thấy lá thư này, cô căn bản không biết Kiều Phàm là ai.
Cho nên, cũng không biết trước khi mình đi thôi miên đã có suy nghĩ như thế nào.
“Hạ” Mẹ Giang kéo Giang Hạ vào trong ngực, bà đau lòng nói: “Sao con lại ngốc như thế, sao con lại phải dùng cách này để quên mất một người, con không sợ đầu óc mình xảy ra chuyện hả”.
Bà biết rằng phẫu thuật thôi miên sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến não.
Nếu như kỹ năng của bác sĩ thôi miên không cao, vậy thì tinh thần của người bị thôi miên dễ dàng sụp đổ, biến thành kẻ ngốc cũng là chuyện có thể.
Cái đứa nhỏ Hạ này lại lớn gan như thế, đi làm loại phẫu thuật ấy.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện, bà và ba cô nên làm gì đây?
Đương nhiên, Giang Hạ có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của mẹ Giang, trong lòng cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng VỖ VỖ sau lưng mẹ Giang rồi nói: “Con xin lỗi mẹ, con đã không nói trước với mẹ và ba.
Nhưng mà mẹ à, đây là chuyện tốt mà không phải sao?”
Nói xong, Giang Hạ cầm lấy lá thư bị vò thành một cục tròn từ trong tay mẹ Giang, nhẹ nhàng mở ra rồi lại nói: “Bây giờ con đã quên đi một người tên là Kiều Phàm, cho nên bây giờ con không yêu anh ta nữa, nhưng thông qua lá thư này, con biết rằng ngày trước con chắc chắn rất yêu rất yêu anh ta, nếu không thì cũng sẽ không đau lòng đến mức tuyệt vọng mới nghĩ đến cách thôi miên để quên mất anh ta.
Hơn nữa, ở trên có nói dựa vào năng lực của con để quên đi Kiều Phàm căn bản là chuyện không có khả năng, để mình có thể bước ra đoạn tình cảm này nhanh hơn, tiến hành cuộc phẫu thuật phi thường cũng không phải là sai mà”
“Mẹ biết chứ, mẹ chỉ lo lắng con xảy ra chuyện thôi.” Mẹ Giang gõ gõ vào đầu cô.
Giang Hạ che cái trán bị gõ, le lưỡi: “Được rồi mẹ à, không phải là con không có chuyện gì đó à, hơn nữa mẹ nhìn con xem, con đã quên mất Kiều Phàm đó rồi, không còn yêu anh ta nữa, con không đau khổ nữa, cũng không còn đau lòng nữa.
Bây giờ đã bắt đầu vui vẻ hơn, đây là chuyện tốt mà đúng không?”
Mẹ Giang nhìn cô, cuối cùng lại thở dài: “Là chuyện tốt”
Thôi được rồi, con gái không có chuyện gì, bà cũng không cần phải lo lắng quá đà nữa.
Hơn nữa, bây giờ con gái đã quên đi Kiều Phàm, có lẽ thật sự là một chuyện tốt.
Dù sao trong quá khứ, bọn họ hi vọng con gái có thể quên đi Kiều Phàm.
Nhưng mà con gái không hề làm được, bây giờ con gái đã dùng cách khác để làm được
nó, bà nên vui mừng mới đúng.
Sau này, con gái đã có thể trở về cuộc sống trước kia.
VÀ đúng rồi Hạ, đứa nhỏ phải làm sao đây?” Mẹ Giang nhìn bụng Giang Hạ.