Đường Hạo Tuấn trầm giọng nở nụ cười: “Em ghen hả?”
“Đương nhiên.” Tống Vy mân mê đôi môi đỏ, giọng nói chua xót: “Theo lý mà nói em là mẹ, em nên là người đầu tiên ôm thằng bé, kết quả thì sao chứ, người ôm đầu tiên lại là anh.”
Nụ cười trên mặt Đường Hạo Tuấn càng đậm hơn: “Ai bảo em lại không có ở trong nước, nhưng mà như vậy mới gọi là công bằng chứ.”
“Công bằng hả?” Vẻ mặt Tống Vy vô cùng nghi hoặc: “Sao lại công bằng?”
“Trước đó lúc em sinh Dĩnh Nhi và Hải Dương, anh hoàn toàn không biết, cho nên anh chưa từng ôm hai đứa lúc bọn nó cỡ An An, bây giờ anh là người đầu tiên ôm An An, cũng coi như bù đắp cho anh vì anh đã không thể ôm Dĩnh Nhi và Hải Dương lúc hai đứa còn nhỏ.
Chẳng lẽ như vậy còn không công bằng à?” Đường Hạo Tuấn cong môi giải thích.
Tống Vy ngẩn người mấy giây sau mới hồi thần, dở khóc dở cười nói: “Anh nói đúng.”
“Bây giờ không ghen nữa?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Advertisement
Tống Vy lắc đầu: “Vốn dĩ em cũng đâu có ghen thật đâu, em cố ý thôi, chúng ta là ba mẹ mà, cho dù người nào ôm con đầu tiên thì cũng không sao hết.”
Nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn dịu dàng đến mức như muốn tan ra thành nước.
“Ông xã à, anh kể cho em nghe đi, lúc anh ôm An An, dáng vẻ của An An như thế nào, có đáng yêu không?” Tống Vy cầm điện thoại, chờ mong mà hỏi.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Rất đáng yêu, lúc đó con đang ngủ, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, mềm mại, nho nhỏ, dường như có thể khiến lòng người hòa tan.”
Nghe thấy người đàn ông miêu tả như thế, Tống Vy có thể tưởng tượng ra hình ảnh ấy một cách rõ ràng, lòng cô cũng mềm thành một vũng nước: “Thật là tốt.”
“Chờ đến khi cuộc thi kết thúc, em đã có thể cảm nhận cảm giác này rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy nghiêm túc gật đầu: “Đúng đúng.”
Hai vợ chồng nấu cháo điện thoại một lúc lâu, thẳng cho đến khi thời gian không còn sớm nữa, lúc này mới kết thúc.
Tống Vy để điện thoại di động xuống, tiếp tục công việc trong tay, định xử lý xong xuôi rồi thì sẽ đi nghỉ ngơi.
Trần Châu Ánh cũng tăng ca ở bên cạnh thấy cô nói chuyện điện thoại xong, nhịn không được mà chọc ghẹo: “Sao vậy, không tiếp tục à?”
“Nói xong rồi, tiếp tục cái gì nữa?” Tống Vy mỉm cười nhìn cô.
Trần Châu Ánh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Cậu không biết đâu, mỗi ngày nhìn thấy hai vợ chồng các cậu nói chuyện điện thoại, tớ cảm thấy ngày nào mình cũng bị nhét một đống cơm chó.”
“Cho nên cậu cũng phải tranh thủ đi, nhanh chóng tu thành chính quả với đàn anh của mình, để tớ cũng có thể được ăn cơm chó.” Tống Vy cũng chọc cô.
Trần Châu Ánh thở dài: “Tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng mà cái tên đầu gỗ đó làm tớ tức chết đi được.”
“Sao vậy?” Tống Vy tò mò nhìn cô ấy.
Trần Châu Ánh vuốt vuốt mi tâm: “Không phải trước đó cậu đã kêu tớ quan sát đàn anh à, xem xem anh ấy có ý với tớ về phương diện đó không.
Hai ngày nay, tớ đã tìm kiếm cơ hội thăm dò, kết quả tớ phát hiện anh ấy là một tên đầu gỗ.
Tớ hỏi anh ấy thích kiểu con gái như thế nào, có thích kiểu người giống như tớ không, cậu đoán xem anh ấy trả lời như thế nào, con gái đâu có khiến ảnh thích bằng trang sức.
Cậu nói chứ, cái này không phải là đầu gỗ thì còn là gì nữa?”
“Phốc.” Tống Vy nhịn không được mà bật cười: “Cũng giống đầu gỗ đó, nhưng mà điều này đã nói rõ hiện tại đàn anh của cậu không thích ai, cậu có thể theo đuổi.”
Trần Châu Ánh xoa xoa mi tâm: “Tuy là nói như vậy, nhưng mà để làm một tên đầu gỗ rung động thì khó lắm, nhất là trong mắt tên đầu gỗ này chỉ có trang sức.”
“Vậy thì có sao, nếm trải đau khổ thì mới trưởng thành mà, cố gắng thì chắc chắn có thành công, tớ không tin là Châu Ánh chúng ta xinh đẹp như thế mà không thể làm một người đàn ông rung động.
Cố lên!” Tống Vy vỗ vỗ vai cô: “Chờ sau khi cuộc thi kết thúc, cậu trở về cố gắng gần gũi với đàn anh nhiều hơn, vậy là đã có thể xúc tiến tình cảm hơn là chuyện gọi điện thoại mỗi ngày.”
“Cậu nói đúng, cũng chỉ có như vậy thôi.” Trần Châu Ánh gật đầu.
“Thôi được rồi, không nói những thứ này nữa, tiếp tục làm việc đi, làm xong đống này rồi nghỉ ngơi.” Tống Vy ngồi lại vị trí của mình.
Trần Châu Ánh duỗi lưng: “Được, tiếp tục làm việc.”
Hai người lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, mãi cho đến nửa tiếng sau, hai người mới hoàn thành công việc, trở về phòng mình và nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, Tống Vy vừa bước ra khỏi phòng thì liền nhận được điện thoại của cảnh sát trong nước, liên quan đến hình phạt dành cho Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê bị trục xuất về nước, được cảnh sát ở trong nước tiếp nhận, đã nhiều ngày như thế, bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên bây giờ chỉ thiếu mỗi chuyện tòa án tuyên bố hình phạt.
Cuộc điện thoại này là cảnh sát nói cho Tống Vy biết Giang Vân Khê bị phán bao nhiêu năm.
Năm năm.
Đây là thời gian của tòa án trong nước dành cho Giang Vân Khê.
Con số này nằm trong dự liệu của Tống Vy.
Giang Vân Khê đã ăn trộm bản thiết kế của cô và trở nên nổi tiếng, thành công nhận được tư cách tham gia cuộc thi, chỉ dựa vào điểm ấy là đã có tội danh trộm cắp thương mại, tình tiết nghiêm trọng, có thể phán ba năm.
Cộng thêm ban tổ chức cuộc thi tố cáo Giang Vân Khê, dù sao thì Giang Vân Khê làm như vậy là đang bôi bác uy tín của ban tổ chức, khiến ban tổ chức mất đi quyền uy và tính chân thực trong xét duyệt với người bên ngoài, làm cho độ nổi tiếng của cuộc thi bị giảm xuống.
Cho nên, làm sao phía ban tổ chức không hận Giang Vân Khê cơ chứ, sao có thể không ra tay xử lý Giang Vân Khê.
Thời gian năm năm đã bao gồm công lao của ban tổ chức.
E là sau này cuộc sống của Giang Vân Khê không hề dễ dàng, ban tổ chức tuyệt đối sẽ không để Giang Vân Khê ngồi tù đơn giản như thế, có lẽ là đã sắp xếp người ở trong tù để mỗi một ngày tiếp theo của Giang Vân Khê đều là những ký ức mới mẻ.
Nhưng mà Tống Vy cũng không thương cảm Giang Vân Khê, đối với loại người không cần thể hiện, còn có lòng dạ đen tối như Giang Vân Khê, cô ta nên nhận bài học thích đáng.
Chỉ có thể để Giang Vân Khê hoàn toàn đau đớn, sợ hãi, sau này mới không dám tiếp tục tìm đường chết.
“Vy Vy, chào buổi sáng.” Lúc Tống Vy cúp điện thoại, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Trần Châu Ánh .
Tống Vy quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn Trần Châu Ánh ngáp dài đi xuống lầu, cô cười đáp: “Chào buổi sáng, hôm qua ngủ không ngon hả?”
“Ừ, ngủ hơi trễ, nói chuyện với đàn anh hơi muộn.” Trần Châu Ánh dụi dụi mắt.
Tống Vy nhướng mày: “Gì chứ, nói chuyện lâu lắm à?”
“Đúng vậy, tối hôm qua về phòng, tớ gọi điện thoại cho anh ấy, muốn tâm sự với anh ấy, cho nên không nói chuyện thì thôi mà đã nói thì nói rất lâu.” Trần Châu Ánh trả lời.
Tống Vy cười khẽ: “Xem ra là giữa hai người vẫn không có tiến triển, nếu không thì lúc này cậu nên vui mừng mới đúng.”
Trần Châu Ánh bất đắc dĩ thở dài: “Vẫn là cậu hiểu tớ, nhưng mà như vậy cũng bình thường thôi, dù sao anh ấy cũng là đầu gỗ mà, không thể nào một đêm liền khai sáng.
Tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, cứ từ từ mà đến.”
“Nói đúng đó.” Tống Vy gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Được rồi đi thôi, đi ăn sáng, ăn xong rồi lại đến địa điểm thi.”
“Ừm.” Trần Châu Ánh đáp lời.
Hai người cùng nhau đi đến phòng ăn, sau khi ăn sáng xong thì liền đi đến địa điểm thi, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đến chiều, sau khi cuộc thi kết thúc, Tống Vy liền lái xe vui vẻ chạy tới sân bay.
Bởi vì ngày hôm nay là cuối tuần, Đường Hạo Tuấn sẽ dẫn hai đứa bé đến đây thăm cô.
Đã một tuần rồi không nhìn thấy chồng và hai đứa nhóc, cô vô cùng nhớ ba người, mỗi ngày gọi video căn bản không đủ để lấp đầy nỗi nhớ trong cô, chỉ có khi gặp tận mặt rồi thì mới có thể.
Trần Châu Ánh không đi cùng, cô ấy đi dạo phố một mình.
Dù sao thì gia đình Tống Vy gặp nhau, kẻ cô đơn như cô qua đó làm cái gì, làm bóng đèn bị nhét cơm chó à.
Cô không muốn đâu, cho nên, không bằng đi dạo phố, nhắm mắt làm ngơ.
Chẳng mấy chốc, Tống Vy đã đến sân bay, cô trực tiếp đi đến phòng chờ vip chờ đợi.
Cô đến hơi sớm, cách thời gian mà Đường Hạo Tuấn đã thông báo trong tin nhắn đến nửa tiếng.
Nói cách khác, cô còn phải chờ thêm nửa tiếng thì mới có thể chờ ba ba con bước ra khỏi lối đi vip.