Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Cái gì?” Nghe thấy lời nói của anh, Tống Vy gác đũa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh bảo là có tung tích Đường Hạo Minh rồi?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nắm chặt đũa: “Anh tìm thấy anh ta ở đâu?”
“Chưa tìm thấy, chỉ là mấy người anh phái đi đã có chút manh mối về nơi ở của Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy vui mừng khôn xiết: “Thế thì tốt quá, nếu có manh mối, sẽ dễ dàng tìm được Đường Hạo Minh.”
Trong một thời gian dài, kể từ khi Đường Hạo Tuấn cứu cô ra khỏi đảo, Đường Hạo Minh giống như độn thổ, hoàn toàn mất tung tích.
Đường Hạo Tuấn chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm Đường Hạo Minh, nhưng phái bao nhiêu người đi cũng không tìm được tung tích của Đường Hạo Minh, giống như Đường Hạo Minh đã biến mất vậy.
Advertisement
Thời gian qua cô và Đường Hạo Tuấn không nhắc tới Đường Hạo Minh nhiều lắm, dù sao thì cũng chẳng tìm được anh ta, bọn họ cứ nhắc tới chuyện này, ngoại trừ khó chịu ra thì cũng chẳng có ích lợi gì.

Tốt hơn hết là khỏi nhắc, lỡ như một ngày nào đó sẽ có manh mối?
Hơn nữa, xung quanh bọn họ được canh phòng cẩn mật, Đường Hạo Minh còn muốn ra tay bắt ai nữa là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Vì vậy, họ không lo lắng việc Đường Hạo Minh vẫn ở bên ngoài không bị phát hiện.
Đương nhiên, nếu tìm được tung tích của Đường Hạo Minh thì họ sẽ rất vui.
Đường Hạo Minh là kẻ thù của họ, nếu cứ mãi không tìm thấy, không ai có thể đảm bảo rằng Đường Hạo Minh sẽ còn gây ra những chuyện khủng khiếp gì trong tương lai.
Ngay cả khi họ được bảo vệ chặt chẽ, cũng khó mà đảm bảo rằng họ sẽ không bị Đường Hạo Minh lợi dụng sơ hở.
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, môi mỏng nhếch thành một vòng cung lạnh lùng.
Anh cũng muốn tìm Đường Hạo Minh từ lâu.
Tuy nhiên, người đó như một con chuột vậy, rất giỏi trong việc lẩn trốn, khiến anh mãi vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào về anh ta.
Bây giờ coi như là có một số tin tốt.
“Đúng rồi chồng, sao anh tìm ra manh mối về tung tích của Đường Hạo Minh?” Tống Vy tò mò nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt và trả lời: “Từ sau khi cứu em khỏi vùng biển nước L, anh vẫn luôn tìm kiếm Đường Hạo Minh, nhưng anh ta quá xảo quyệt.

Người của anh không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về nơi anh ta đang trốn.”
Tống Hải Dương lúc này mới gật đầu: “Ba nói đúng, con cũng luôn tìm kiếm hắn ta, ngay cả con cũng không tìm được Đường Hạo Minh đang ở đâu.”
Kỹ năng hack của cậu đã là top đầu thế giới đồng thời cũng là top 1 web đen.
Ngay cả một cao thủ như cậu cũng không thể tìm ra tung tích của Đường Hạo Minh, điều này cho thấy Đường Hạo Minh biết lẩn trốn như thế nào.
Nếu có thể tìm được tung tích của Đường Hạo Minh trên mạng, Đường Hạo Minh đã bị ba cậu bắt được từ lâu, hoàn toàn chẳng cần trốn đến bây giờ.
“Cục cưng cực khổ rồi.” Tống Vy vỗ đầu Tống Hải Dương cười, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn: “Sau đó thì sao?”
“Không tìm thấy Đường Hạo Minh, vì vậy anh cho người theo dõi sát sao tổ chức Ám của Đường Hạo Minh.

Tổ chức đó là hậu thuẫn của Đường Hạo Minh, tất cả thế lực của Đường Hạo Minh đều xuất phát từ đó, vì vậy anh liên tục cử người nhìn chằm chằm vào tổ chức Ám đó.” Đường Hạo Tuấn nói
Tống Vy kinh ngạc: “Theo dõi tổ chức đó? Nhưng tổ chức đó không phải rất thần bí sao? Không phải trước giờ ngay cả căn cứ ở đâu cũng không biết à? Sao anh phái người theo dõi tổ chức đó được?”
“Tất cả đều nhờ Hải Dương.” Đường Hạo Tuấn nhìn con trai với ánh mắt đầy tự hào.
Không hổ là đứa trẻ được thừa hưởng gen ưu tú của anh.
“Hải Dương?” Tống Vy nhìn Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương giơ bàn tay nhỏ bé lên, “Đúng thế mẹ ơi, tổ chức Ám đó đã bị con điều tra tận gốc rễ.”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Sau khi biết tên của tổ chức đó, tổ chức đó đã mất đi lớp màn bí ẩn, trở nên không còn thần bí thế nữa, cho nên lúc này, việc điều tra ra tổ chức đó không còn khó khăn nữa, vì vậy thời gian này, anh bảo Hải Dương tìm thời gian để điều tra, rồi điều tra ra tổ chức này, sau đó anh liên hệ với bên Interpol.

Bây giờ tổ chức đó không còn bí ẩn nữa, nó đã bị Interpol nhắm đến, chuẩn bị một lưới bắt hết.”
“Thì ra là vậy.” Tống Vy hiểu ra, sau đó nhíu mày hỏi lại: “Nhưng không phải Đường Hạo Minh không còn ở trong tổ chức này nữa sao? Lúc trước khi em bị anh ta giam giữ trên đảo, em đã nghe anh ta nói rằng anh ta sắp sửa rút khỏi tổ chức đó.”
“Người thì đã rút rồi, nhưng tổ chức này cắm rễ rất sâu.

Anh ta muốn hoàn toàn rút khỏi là điều không thể.

Như anh đã nói lúc nãy, tổ chức này là chỗ dựa và là cội nguồn thế lực của anh ta.

Những người rời bỏ tổ chức cùng anh ta cũng do tổ chức đó bồi dưỡng, anh ta có thể không liên hệ với tổ chức đó, nhưng những thuộc hạ dưới trướng anh ta thì không thể.”
“Ý của anh là, trong đám thuộc hạ của Đường Hạo Minh có gián điệp của tổ chức đó?” Tống Vy kinh ngạc thốt lên.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, Đường Hạo Minh định phản bội tổ chức đó.

Khi anh ta mua chuộc người rời đi cùng mình, em tưởng tổ chức đó sẽ không phát hiện ra kế hoạch phản bội tổ chức của Đường Hạo Minh sao? Mà ngược lại nhất định sẽ bị phát hiện, dù sao cũng là một tổ chức khổng lồ đã tồn tại lâu như vậy, không thể không biết, nhưng tổ chức đó không ngăn cản Đường Hạo Minh rời đi, đó là bởi vì ngay từ đầu Đường Hạo Minh đã chịu sự giám sát của tổ chức đó, e là thuộc hạ dưới trướng Đường Hạo Minh phần lớn là được tổ chức ra lệnh, giả vờ cùng phản bội tổ chức với Đường Hạo Minh.

Cho nên chỉ có đám người này liên lạc với tổ chức sau khi rời khỏi tổ chức.”
“Em hiểu ý của anh.

Hải Dương tìm được thông tin có liên quan đến tổ chức này, nên đã gián tiếp tìm ra manh mối tung tích của Đường Hạo Minh.” Tống Vy lại vuốt tóc Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương cười hì hì nói: “Mẹ nói đúng, là vậy đó, con giỏi lắm đúng không?”
“Tất nhiên, con trai mẹ đỉnh lắm, con gái mẹ cũng vậy.” Khi Tống Vy khen ngợi Hải Dương, cô không quên khen ngợi Dĩnh Nhi.
Trẻ em suy cho cùng phải được đối xử bình đẳng.
“Vậy chồng ơi, bây giờ Đường Hạo Minh ở đâu?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn hỏi.
Đường Hạo Tuấn cau mày: “Vì Interpol đã bắt đầu đối phó với tổ chức đó, e là tên gián điệp rời đi cùng Đường Hạo Tuấn có lẽ cũng đã biết tin tức, mấy ngày nay cũng không liên lạc với tổ chức đó.

Tín hiệu cuối cùng là ở khu vực biên giới Bangladesh.”
“Vậy là anh định phái người tới đó một chuyến tìm Đường Hạo Minh?” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Để cho người điều tra trước, có lẽ bọn họ có thể tìm được Đường Hạo Minh.”
“Được rồi, nói thế nào thì thà tìm nhầm còn hơn bỏ sót, có lẽ Đường Hạo Minh ở đó.” Tống Vy an ủi nói.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Đúng vậy, được rồi, chúng ta ăn cơm đã.”
“Ừ.” Tống Vy cười gật đầu, sau đó gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của anh: “Thử cái này đi, khá ngon đấy.”
“Em cũng ăn đi.” Đường Hạo Tuấn cũng gắp một miếng bỏ vào bát của cô.
Hai vợ chồng mỉm cười với nhau và tiếp tục dùng bữa.
Sau bữa tối, hai đứa trẻ được người giúp việc đưa lên lầu để tắm rửa.
Vốn dĩ Tống Vy muốn tự mình tắm rửa cho hai đứa nhỏ, nhưng Đường Hạo Tuấn đã ngăn cản.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy về phòng, ngay khi cửa đóng lại, anh nóng lòng ấn cô lên cửa hôn điên cuồng.
Tống Vy sao có thể không biết tại sao anh lại ngăn cô tắm cho hai đứa nhỏ, rõ ràng là thèm muốn chứ gì
Cũng đúng, mỗi tuần anh đều ở một mình trong căn phòng trống, chỉ có cuối tuần mới đến đây một ngày, không thèm sao được.
Tống Vy cũng cảm thấy có lỗi với Đường Hạo Tuấn.
Suy cho cùng, đàn ông mới 30 đang là tuổi sung sức, mạnh mẽ về mặt đó là điều bình thường.
Để anh ấy kiềm chế bấy lâu nay cũng khổ cho anh.
Vì vậy Tống Vy không đẩy Đường Hạo Tuấn ra, khi Đường Hạo Tuấn hôn, cô liền vòng tay qua cổ anh, hôn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui