“Không cần anh nhắc.” Kiều Phàm lạnh lùng đáp lại, sau đó không nói thêm câu nào nữa.
Nét cười càng lúc càng đậm, Đường Hạo Minh bắt đầu nói cho Kiều Phàm biết về tình trạng của bệnh nhân.
Sau khi nghe xong, Kiều Phàm cau mày rồi cúi đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Đường Hạo Minh thấy anh ta như thế cũng không làm phiền Kiều Phàm nữa, sau đó lấy điện thoại ra làm gì đó.
Mấy phút sau, một tia sáng loé lên sau cặp kính của Kiều Phàm rồi lập tức biến mất.
anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Đường Hạo Minh.
Vừa ngẩng lên, anh ta vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Đường Hạo Minh.
Một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đập vào mắt anh ta.
Advertisement
Mắt Kiều Phàm run lên, đó là…Tống Vy!
“Anh đang nhìn hình của Tống Vy sao?” Sắc mặt Kiều Phàm liền trầm xuống, giọng nói lạnh như băng.
Đường Hạo Minh không hề hoảng loạn vì bị phát hiện, ngược lại còn nhếch mép: “Không phải anh đã thấy rồi sao? Còn hỏi làm gì?”
“không ngờ anh vẫn chưa từ bỏ Tống Vy!” Kiều Phàm chế giễu.
Hai mắt Đường Hạo Minh loé lên, anh ta nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của cô gái trên màn hình, rồi nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô: “Mỹ nhân hiếm thấy như vậy, anh thấy tôi sẽ bỏ cuộc sao?”
Hơn nữa Tống Vy còn là người phụ nữ anh ta yêu thật lòng.
Có người đàn ông nào lại dễ dàng quên đi người phụ nữ đầu tiên mình yêu cơ chứ!
Cả thím Hai nữa, đến bây giờ anh ta vẫn chưa quên.
Tất cả mọi người đều nói anh ta yêu thím Hai.
Đường Hạo Minh thừa nhận mình thật sự có suy nghĩ như thế nhưng suy nghĩ đó không hề mãnh liệt.
Một mặt, anh xem thím Hai là mẹ, mặc khác, anh lại xem thím Hai như phụ nữ.
Hai thứ tình cảm phức tạp này đan xen vào nhau khiến anh ta không thể hoàn toàn yêu thím Hai được.
Vì thế anh ta mới nói, Tống Vy là người phụ nữ đầu tiên mà anh ta thật sự yêu.
Đường Hạo Minh chưa bao giờ định từ bỏ Tống Vy.
Dù Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đã kết hôn và sinh ba đứa con nhưng anh ta vẫn quyết không bỏ cuộc.
Một ngày nào đó, anh ta sẽ cướp được Tống Vy từ tay Đường Hạo Tuấn.
Giang Hạ đã khiến anh ta nảy ra một ý tưởng.
Nếu không thể quên được một người thì có thể dùng yếu tố bên ngoài để ép họ quên đi.
Sau khi cướp được Tống Vy, anh ta sẽ tìm người thôi miên cô để xoá sạch tất cả tình cảm và kí ức của cô giành cho Đường Hạo Tuấn rồi khiến cô yêu anh ta!
Nghĩ tới đây, Đường Hạo Minh nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
“Ha, dù anh không từ bỏ thì anh cũng không có được cô ấy đâu.” Kiều Phàm cười nhạo Đường Hạo Minh: “Anh không thể đấu lại Đường Hạo Tuấn, nếu không anh đã chẳng phải trốn chui trốn lủi ở nước ngoài, không dám về nước như thế.”
“Không sai, nếu đấu trực tiếp thì tôi không phải là đối thủ của Đường Hạo Tuấn.
Nhưng nếu dùng âm mưu thì Đường Hạo Tuấn căn bản không thắng nổi tôi.
Nhất định tôi sẽ có được Tống Vy.
Tôi không như anh, rõ ràng ở gần Tống Vy như vậy mà suốt năm năm qua, anh không hề có được cô ấy.” Đường Hạo Minh không chút khách khí chế giễu lại.
Sắc mặt Kiều Phàm vô cùng tệ: “Anh thì biết cái gì? Tôi chỉ không muốn cô ấy khó xử!”
“Thôi đi.” Đường Hạo Minh trợn mắt: “Không phải anh không muốn cô ấy khó xử đâu.
Với tâm lý biến thái đó, nếu anh muốn có được một người thì chắc chắn anh sẽ không quan tâm tới suy nghĩ của người đó đâu.
Anh chỉ quan tâm tới ước muốn của mình, dù phải cưỡng hay hiếp, chỉ cần giành được là ok.
Đó mới là anh, nhưng tại sao anh chưa từng làm thế với Tống Vy, Kiều Phàm, chẳng lẽ anh chưa từng hoài nghi sao?”
“Anh thấy tôi phải hoài nghi điều gì?” Kiều Phàm siết tay, ngữ khí không hề vui vẻ.
Nhưng, chỉ có anh ta biết lòng mình đang loạn thế nào.
Thậm chí, những đáp án anh ta không dám nghĩ cũng đang dần dần hiện lên.
Nhưng một khi đáp án đó hiện lên thì có lẽ anh ta sẽ không thể chấp nhận nổi.
Đường Hạo Minh nhìn Kiều Phàm, một kẻ cứng đầu không dám đối diện với tình cảm của bản thân rồi cười lạnh: “Đương nhiên là hoài nghi bản thân có thật sự yêu Tống Vy không.”
Kiều Phàm tái mặt: “Không thể nào! Sao tôi không yêu Tống Vy được.”
Nếu anh ta không yêu Tống Vy thì sao lại lưu luyến cô suốt năm năm trời?
Sao lại vì cô làm nhiều chuyện như thế?
Anh hiểu rõ bản thân mình là một người lạnh lùng.
Nếu không phải là người anh ta quan tâm thì chắc chắn anh ta sẽ không vươn tay giúp đỡ.
Vậy nên, sao anh ta không yêu Tống Vy được!
Kiều Phàm hoàn toàn không muốn tin những điều Đường Hạo Minh nói.
Đường Hạo Minh thấy Kiều Phàm cứ liên tục phủ nhận cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đây là chuyện anh ta đã đoán từ trước.
Đường Hạo Minh ôm đầu nhếch mép nhìn Kiều Phàm: “Anh nói mình yêu Tống Vy, nhưng Kiều Phàm à, anh trả lời đi, nếu anh yêu cô ấy thì tại sao anh chưa từng chủ động theo đuổi Tống Vy.
Lúc nãy tôi đã nói đấy, với tâm lý biến thái đó, nếu Tống Vy từ chối anh, nhất định anh sẽ bắt cóc cô ấy, để cô ấy chỉ nhìn một mình anh, chỉ yêu một mình anh.
Vì anh không thể chấp nhận người mình yêu hạnh phúc bên một người đàn ông khác.
Nhưng anh đã từng làm thế với Tống Vy chưa?”
Hai mắt Kiều Phàm dần mở to, tim anh ta đột ngột thắt lại.
Anh ta không thể nào phản bác nổi.
Đúng vậy, với tâm lý biến tái đó thì anh ta không thể nào chấp nhận chuyện người mình yêu ở bên người đàn ông khác.
Điều anh ta có thể làm nhất chính là nhốt cô ấy lại để cả đời này cô chỉ nhìn mỗi mình anh.
Nhưng thật sự anh chưa từng đối xử với Tống Vy như thế.
Thấy sắc mặt Kiều Phàm xanh rồi lại trắng, Đường Hạo Minh nhếch mép: “Anh có biết tại sao mình chưa từng đối xử với Tống Vy như vậy không.
Vì anh không yêu cô ấy, từ đầu đến cuối, anh chưa từng yêu cô ấy.
Cái thứ mà anh cho là tình yêu chỉ là sự ảo tưởng nhất thời, chỉ vì anh không thể nhận ra người anh yêu thật sự là một người khác.
Đại khái người này có vài nét tương tự với Tống Vy nên anh mới cảm thấy mình yêu Tống Vy.
Thực chất, anh chỉ xem Tống Vy là thế thân, vì anh không dám đối diện với người mình yêu, không dám thể hiện tình yêu của anh giành cho người đó.
Vậy nên anh gửi gắm tình cảm của mình giành cho người đó lên người Tống Vy.”
Nói tới đây, Đường Hạo Minh nhìn Kiều Phàm: “Nên tôi mới nói, tại sao anh chưa từng làm những chuyện như vậy với Tống Vy.
Vì anh không yêu cô ấy.
Nếu anh yêu Tống Vy thì đã sớm không chịu nổi chuyện cô ấy ở bên Đường Hạo Tuấn mà ra tay đối phó bọn họ rồi.
Anh biến thái như thế, dù không thể cướp Tống Vy từ tay Đường Hạo Tuấn thì cũng sẽ giết chết bọn họ luôn.
Anh không có được cô ấy thì cũng không để Đường Hạo Tuấn có được cô ấy đâu.
Nhưng anh không làm thế, ngược lại còn trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau, tổ chức hôn lễ, sinh ba đứa con.
Tất cả những chuyện này còn chưa đủ chứng minh anh không yêu Tống Vy sao?”
Cả người Kiều Phàm run lên, rõ ràng những lời của Đường Hạo Minh đã hoàn toàn lật đổ toàn bộ suy nghĩ của Kiều Phàm về tình cảm anh giành cho Tống Vy.
Hèn gì anh ta luôn cảm thấy, mỗi khi nhìn Tống Vy ở cạnh Đường Hạo Tuấn, ngoại trừ chút khó chịu trong lòng, anh ta không hề cảm thấy quá tức giận hay phẫn nộ, thậm chí suy nghĩ tách bọn họ ra còn không quá mãnh liệt.
Anh ta luôn nghĩ mình làm thế là vì giỏi kìm nén cảm xúc.
Nhưng thực chất, Kiều Phàm không có cảm xúc gì cả là bởi vì anh ta không yêu Tống Vy.
Nghĩ tới đây, Kiều Phàm bỗng cảm thấy bóng hình của Tống Vy trong lòng mình bỗng nhạt nhoà hẳn đi, tới mức anh ta sắp quên cô trông như thế nào.
Nhưng lòng anh ta lại không hề cảm thấy hoang mang.
Vậy, đúng như lời Đường Hạo Minh nói, anh ta thật sự không hề yêu Tống Vy sao?