“Thật hả, người làm mẹ là cậu đây đã nói như vậy, thế thì tớ cũng yên tâm.” Trần Châu Ánh cười nói: “Hơn nữa, ngoại trừ chuyện hạt châu chuyển vận ra, tớ còn chuẩn bị quà cho Hải Dương và An An nữa đó.”
“Hải Dương và An An?” Tống Vy bất ngờ: “Sao tớ không biết vậy?”
Trần Châu Ánh khoác tay: “Đây là bất ngờ mà, cho nên tớ mới không nói cho cậu biết.
Tớ cho Dĩnh Nhi hạt châu chuyển vận, cũng không thể không chuẩn bị gì cho Hải Dương và An An, bọn nó là ba anh em, đều là con của cậu, cũng không thể trọng bên này khinh bên kia, cho nên tớ chuẩn bị hết luôn.”
Nghe nói như vậy, lòng Tống Vy liền mềm nhũn: “Châu Ánh, cảm ơn cậu nha.”
“Cảm ơn cái gì chứ.” Trần Châu Ánh cười nói: “Mặc dù vị trí mẹ nuôi của Dĩnh Nhi và Hải Dương đã bị Hạ giành mất, nhưng mà tớ là mẹ nuôi của An An mà, cũng coi như là mẹ nuôi của Hải Dương và Dĩnh Nhi, mẹ nuôi tặng quà cho con nuôi, không phải là chuyện nên làm hả.
Nếu như cậu cảm thấy ngại thì chờ sau này tớ sinh con, cậu cũng tặng quà cho con tớ đi.”
Tống Vy cười gật đầu: “Được thôi, cứ quyết định như thế, tớ cũng sẽ làm mẹ nuôi của con cậu.”
“Vậy thì tốt quá, con tớ có thể có ba mẹ nuôi có tiền như cậu và Đường tổng, tớ mừng muốn điên đây này.” Hai mắt Trần Châu Ánh liền phát sáng.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Cái đồ tham tiền.”
Trần Châu Ánh cười hì hì: “Tham tiền thì tham tiền thôi, trên đời này có ai mà không mê tiền chứ, vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được, ví dụ như là Giang Vân Khê đó.”
Advertisement
Nghe thấy ba chữ Giang Vân Khê, nụ cười trên mặt Tống Vy phai nhạt đi rất nhiều, trong mắt hiện ra vẻ chán ghét.
Trần Châu Ánh xua xua tay: “Không nói cô ta nữa, xui xẻo quá.”
“Là cậu nhắc tới mà.” Tống Vy lườm cô ấy.
Cô ấy ngượng ngùng cười cười: “Không phải là do tớ thẳng tính quá à.”
“Thôi được rồi.” Tống Vy bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu chuẩn bị quà gì cho Hải Dương và An An vậy?”
“Đều là trang sức đó, dây chuyền, dù sao thì Dĩnh Nhi đeo dây chuyền hạt châu chuyển vận, tớ nghĩ ba đứa là ba anh em, vậy thì tặng quà giống nhau là được rồi, như vậy mới công bằng với bọn nhỏ.
Vì vậy, tớ đã điêu khắc ngọc thành một cái máy tính nhỏ cùng với bàn tính nhỏ cho Hải Dương, dù sao thì Hải Dương có kỹ năng hack máy tính, sau này còn là người thừa kế tập đoàn Đường thị, cái này là phù hợp nhất với Hải Dương.” Trần Châu Ánh nói.
Tống Vy gật đầu: “Chính xác, ngụ ý nằm ở đây.”
“Đúng vậy đó.” Trần Châu Ánh cười nói: “Còn An An, sức khỏe của An An không tốt, cho nên tớ đã thiết kế một mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm.
Mặc dù không đặc biệt bằng Hải Dương, nhưng mà cái này mới tốt nhất cho An An, hi vọng phù hộ sức khỏe của An An có thể khôi phục lại giống như những bạn nhỏ khác.”
Nghe thấy bạn tốt nói như vậy, trong lòng Tống Vy liền ấm áp, hốc mắt đỏ lên vì cảm động: “Châu Ánh, cảm ơn cậu.”
“Thiệt là.” Trần Châu Ánh tức giận nhìn cô: “Đã nói tớ là mẹ nuôi của bọn nhỏ mà, tớ không có cần cảm ơn.”
Thấy Trần Châu Ánh ra vẻ mất kiên nhẫn, Tống Vy lại lắc đầu rồi nở nụ cười: “Được được, tớ không cảm ơn nữa.”
“Như vậy mới đúng.” Lúc này, Trần Châu Ánh mới hài lòng.
Tống Vy ném ly cà phê mà mình đã uống xong vào trong thùng rác ở cách đó không xa: “Tớ nói chứ mấy ngày nay sao cậu cứ chạy ra bên ngoài, lúc tớ hỏi cậu cậu còn mập mờ đủ thứ, hóa ra là vì để chuẩn bị quà cho con tớ.”
“Cậu đoán đúng rồi.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Trong biệt thự không có máy móc chuyên để cắt trang sức, cho nên tớ mới đi ra ngoài tìm phòng làm việc, mượn máy móc của bọn họ để hoàn thành quà cho bọn nhỏ.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Tống Vy nhìn cô.
“Không có gì mà.” Trần Châu Ánh nhún vai: “Cũng không phải là công việc nặng nhọc gì, hơn nữa vốn dĩ tớ làm cái nghề này, lại thích chuẩn bị quà cho bọn nhỏ, cho nên tớ không cảm thấy vất vả chút nào, chỉ cần bọn nhỏ thích thì tất cả đều đáng giá.”
“Yên tâm đi, chắc chắn là bọn nhỏ sẽ thích.” Tống Vy cười nói.
An An còn nhỏ không biết nói.
Nhưng mà cô tin tưởng là Hải Dương và Dĩnh Nhi sẽ là những đứa nhỏ biết trân trọng món quà của người khác.
“Nghe câu nói này của cậu, thế là tớ yên tâm rồi.” Trần Châu Ánh duỗi lưng.
Rất nhanh, nửa tiếng đồng hồ liền trôi qua, người dẫn chương trình cuộc thi xuất hiện đứng trên đài phát biểu.
Đám người ở phía dưới còn đang nói chuyện phiếm, lúc này đã im lặng.
Bởi vì bọn họ biết người dẫn chương trình xuất hiện, nó mang ý nghĩa cuộc thi chính thức bắt đầu.
Quả nhiên, người dẫn chương trình vừa mới bước lên sân khấu liền trực tiếp tuyên bố cuộc thi bắt đầu, sau đó trên màn hình lớn ở phía trên đã công khai chủ đề cuộc thi.
Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy chủ đề cuộc thi, lập tức tiến vào trạng thái tranh tài.
Ở một bên khác, sân bay.
Máy bay tư nhân của Đường Hạo Tuấn hạ cánh xuống sân bay chuyên dụng, có khoảng mười mấy người bước xuống từ bên trên.
Đi đầu là hai vệ sĩ.
Mà sau lưng hai vệ sĩ là Đường Hạo Tuấn.
Anh không nắm tay hai đứa bé xuống máy bay giống như thường ngày, mà là đang ôm một đứa bé khác.
Đứa bé đó vẫn còn đang bọc tã, được bao bọc vô cùng cẩn thận.
Đứa bé đó chính là An An.
Nếu như Tống Vy ở đây, nhìn thấy An An không còn nằm trong lòng ấp nữa, mà là được Đường Hạo Tuấn ôm vào trong ngực, chắc chắn cô sẽ kích động bật khóc.
Bởi vì điều này nói rõ An An đã hoàn toàn thoát khỏi lồng ấp, có thể sống một cuộc sống bình thường, hít thở không khí, trở thành một đứa nhỏ không cần phải mượn nhờ lòng ấp mới có thể duy trì sự sống.
Nhưng mà bây giờ Tống Vy không nhìn thấy, bởi vì cô vẫn còn đang tranh tài.
“Ba ơi.” Lúc này, sau lưng Đường Hạo Tuấn truyền đến giọng nói non nớt của một đứa nhỏ.
Đường Hạo Tuấn ngoáy đầu lại nhìn, là Dĩnh Nhi.
Dĩnh Nhi nắm tay Trình Hiệp, mắt nhìn anh: “Ba ơi, em trai sao rồi, có bị say máy bay giống như Dĩnh Nhi không ạ?”
Bé quan tâm hỏi.
Đường Hạo Tuấn dịu dàng đáp lời: “Không có, An An rất ổn.”
Tống Dĩnh Nhi thở phào một hơi: “Vậy là tốt quá, thế thì Dĩnh Nhi yên tâm rồi, Dĩnh Nhi sợ em trai bị bệnh, em trai mà bệnh thì ba và mẹ lại phải lo lắng.”
“Con yên tâm đi, sau này em trai sẽ không bệnh nữa đâu.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cậu nhóc trong ngực.
Tống Dĩnh Nhi gật đầu: “Vậy thì hay quá đi thôi.”
“Dĩnh Nhi là một người chị tốt.” Đường Hạo Tuấn đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Dĩnh Nhi.
Tống Hải Dương vội vàng nói: “Còn có con nữa, con là một anh trai vô cùng vô cùng tốt.
Lúc còn trên máy bay, con sợ em trai bị lạnh, luôn kêu tiếp viên hàng không lấy chăn cho em trai đó ạ.”
“Hải Dương cũng rất giỏi.” Đường Hạo Tuấn cũng xoa đầu Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương vui vẻ cười hì hì.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, cuộc thi của mẹ bọn con đã bắt đầu rồi, chúng ta đến đó cổ vũ cho mẹ.” Đường Hạo Tuấn thu tay lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, anh lại nói: “Trình Hiệp, trông chừng cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ cho thật cẩn thận đó.”
“Tổng giám đốc cứ yên tâm.” Trình Hiệp một bên nắm tay một đứa nhỏ.
Đường Hạo Tuấn hài lòng đáp lời: “Đi thôi.”
Một nhóm người bước lên một hàng xe sang trọng trong ánh mắt ghen tị và tò mò của mọi người ở sân bay, bắt đầu đến hội quán tranh tài.
Trên đường đi, An An vẫn không tỉnh dậy, ngủ vô cùng ngon.
Thỉnh thoảng, Dĩnh Nhi lại hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của An An, thích An An vô cùng.
Nếu như không phải An An còn chưa tỉnh lại, Dĩnh Nhi đã muốn gọi An An tỉnh lại để chơi cùng với An An.
Bé rất thích em trai, nhưng mà sức khỏe của em trai không tốt, không có cách nào chơi cùng bé mãi, mỗi ngày chỉ có khi em trai tỉnh dậy thì bé mới có thể chơi cùng em trai một lúc.
Nhưng mà chỉ cho một lúc thì làm sao đủ, bé hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều chơi cùng em trai.
Nhưng mà thời gian mỗi ngày em trai thức dậy vô cùng ít, điều này khiến nguyện vọng được chơi cùng em trai của bé vẫn không thể thực hiện được.
“Ba ơi, đến rồi.” Tống Hải Dương đột nhiên chỉ ra đằng trước rồi hô to một tiếng.
Đường Hạo Tuấn đang chơi cùng Dĩnh Nhi, sau khi nghe con trai nói như vậy thì ngẩng đầu lên, quả nhiên là đã đến hội quán tranh tài.
Bỗng nhiên Tống Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào ngực Đường Hạo Tuấn, hai mắt chợt mở to, vui vẻ reo hò: “Ba ơi, em trai thức dậy rồi.”