Nhưng đối với chuyện này, có suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra một đáp án cụ thể.
Dù sao thì bản thân Kiều Phàm không chịu nói thì ai mà biết tình huống tâm lý của anh ta đã khôi phục đến đâu.
Hơn nữa bản thân anh cũng là một bác sĩ tâm lý, anh muốn che giấu tình huống tâm lý của mình thì chắc chắn sẽ có cách, người khác sẽ không thể nhìn ra được điểm bất thường.
Cho nên, người ngoài căn bản không thể biết rõ tình huống tâm lý của anh rốt cuộc là như thế nào.
Cùng với việc suy đoán, còn không bằng hỏi trực tiếp.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tống Vy bỏ điện thoại di động xuống, sau đó gọi vệ sĩ của mình kêu anh ta lái xe đến sân bay đón Kiều Phàm.
Vệ sĩ gật đầu rồi lập tức làm theo.
Sau đó, Tống Vy lại suy nghĩ rồi lại soạn tin nhắn với nội dung Kiều Phàm sắp đến, sau đó gửi cho Đường Hạo Tuấn.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn biết Kiều Phàm sẽ đến đây hỗ trợ, nhưng bây giờ Kiều Phàm đến đây thì vẫn phải nói cho Đường Hạo Tuấn một tiếng.
Advertisement
Đường Hạo Tuấn trả lời rất nhanh, trong nội dung tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn: được rồi mợ chủ, tôi sẽ nói với tổng giám đốc.
Thông qua đó, cô biết rằng Đường Hạo Tuấn vẫn còn đang bận, căn bản không nhìn thấy tin nhắn, người nhìn thấy tin nhắn và trả lời đều là Trình Hiệp.
Tống Vy cũng không thất vọng chút nào, chỉ cần không phải là Đường Hạo Tuấn cố ý tránh né cô, anh có bận cái gì thì cô cũng không có ý kiến.
Trần Châu Ánh nhìn thấy Tống Vy để điện thoại di động xuống, có lẽ là đã đoán được gì đó, cô hỏi: “Sếp Đường vẫn còn chưa xử lý xong chuyện hả?”
“Chưa.” Tống Vy lắc đầu.
Trần Châu Ánh nghỉ nghỉ rồi vỗ vỗ vai cô: “Đừng hụt hẫng, chờ sau khi sếp Đường trở về thì kêu anh ấy đền bù cho cậu thật tốt.”
Tống Vy cười khẽ: “Tớ không có hụt hẫng, anh ấy bận rộn chứ không phải là cố ý không trả lời tin nhắn của tớ, cho nên tại sao tớ phải hụt hẫng cơ chứ, tớ cũng không phải là người cố tình gây sự.”
“Vậy à.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó lại nhíu mày hỏi: “À đúng rồi Vy Vy, cậu mới cho người đi đón Kiều Phàm, anh ta muốn đến đây hả?”
“Ừ.” Tống Vy trả lời.
Trần Châu Ánh mím môi: “Anh ta đến đây làm gì, anh ta không quan tâm Hạ nữa hả? Trước đó vì để tìm được Hạ mà phải hao tâm tổn sức như thế, bây giờ là chạy đến đây làm cái gì chứ?”
Tống Vy bật cười: “Anh ta đến đây để hỗ trợ.”
“Hỗ trợ?” Trần Châu Ánh bất ngờ: “Hỗ trợ cái gì?”
(0
“Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh quyết đấu với nhau, trong quá trình chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị thương, anh ta là
bác sĩ, đến đây để giúp đỡ.” Tống Vy giải thích.
Trần Châu Ánh giật mình: “Hóa ra là như vậy à, tớ còn tưởng là anh ta đến đây tìm cậu gây phiền phức chứ, dù sao thì trước đó cậu đã giúp Hạ thoát khỏi anh ta mà.”
“Đúng vậy, lúc bắt đầu tớ cũng thắc mắc sao anh ta lại đột nhiên đến đây, nhưng mà nghe thấy anh ta đến đây là để hỗ trợ, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Hơn nữa, anh ta đến đây cũng rất tốt, đúng lúc tớ cũng có một vài chuyện muốn hỏi anh ta.”
Nói đến đây, Tống Vy híp mắt, đôi môi đỏ mấp máy.
Cô muốn biết tại sao anh ta lại bắt cóc Hải Dương, còn muốn đốt cháy công xưởng công ty cô, để bọn họ phải tổn thất nhiều như thế.
Cô nên tìm anh để hỏi những chuyện này cho rõ ràng ngay từ đầu, nhưng mà anh vẫn luôn ở bên chỗ Giang Hạ, cô không tiện quấy rầy.
Hơn nữa, có đôi khi cô cũng không liên lạc được cho anh.
Cho nên cứ tiếp tục kéo dài, kéo đến bây giờ vẫn còn chưa hỏi anh cho rõ.
CU
Bây giờ anh đến đây, đúng lúc cô cũng có cơ hội.
“Chuyện gì vậy?” Trần Châu Ánh tò mò hỏi.
Dù sao thì cô vào Tống Vy trở thành bạn bè với nhau là chuyện sau này, cô chưa từng gặp Kiều Phàm lần nào.
Cho nên đối với ân oán giữa Kiều Phàm, Tống Vy và Giang Hạ, cô cũng chỉ biết đôi phần.
Biết nhiều nhất chính là ân oán giữa Kiều Phàm và Giang Hạ, dù sao cũng thường xuyên nghe Vy Vy nhắc tới.
Cho nên đối với Kiều Phàm, trên cơ bản cô đều biết thông qua lời kể của người khác, trong lòng không có ấn tượng tốt gì.
Hơn nữa nhìn nét mặt hiện tại của Vy Vy, có lẽ chuyện mà cô muốn hỏi cũng không phải là chuyện tốt.
Tống Vy nghe thấy câu hỏi của Trần Châu Ánh, sau khi im lặng vài giây, lúc này mới trả lời: “Là một vài chuyện mà cho đến bây giờ tớ vẫn còn chưa hiểu rõ.”
Sau đó, cô kể mọi chuyện một cách ngắn gọn.
Mặc dù cô nói rất hời hợt, đơn giản giống như là đang nói thời tiết rất tốt, nhưng lọt vào trong tại Trần Châu Ánh thì vẫn khiến Trần Châu Ánh kinh ngạc đến nỗi không thể bình tĩnh lại được.
“Trời đất, anh ta lại có thể làm loại chuyện này với Hải Dương?” Trần Châu Ánh kinh ngạc đứng phắt dậy từ trên ghế salon, cái
máy tính bảng trong tay thoát khỏi khống chế mà rơi xuống ghế.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, tớ vẫn luôn cho rằng người bắt cóc Hải Dương, hại Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông là Tống Huyền, Lâm Giai Nhi hoặc là Tống Huy Khanh làm ra, nhưng có làm như thế nào tớ cũng không ngờ tới chính là Kiều Phàm,
người vẫn luôn đối xử tốt với Hải Dương đã gây ra.
Đến bây giờ, tớ cũng không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao.
Lúc Hải Dương không biết Hạo Tuấn là ba ruột của thằng bé, nó vẫn luôn xem Phàm là ba của mình mà đối xử, nhưng Phàm lại làm tổn thương Hải Dương, làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của Hải Dương, điều này khiến lòng tớ rất khó chịu, nhưng mà tớ lại không
có cách nào oán hận Phàm.”
“Tại sao?” Trần Châu Ánh khó hiểu.
Nếu như là cô, có người nào đó dám làm tổn thương con mình, cô mới không thèm quan tâm người kia có phải là bạn mình hay không, trực tiếp cắt đứt quan hệ với người ta, cả đời không gặp nhau nữa.
Cho nên cô có hơi khó hiểu không biết tại sao Tống Vy vẫn còn liên lạc với Kiều Phàm.
“Bởi vì Phàm chính là ân nhân cứu mạng ba mẹ con bọn tớ.” Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương: “Sáu năm trước, lúc tớ mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi ở nước ngoài, sức khỏe không tốt cho lắm, thậm chí còn bởi vì suy nghĩ quá nhiều mà thiếu chút nữa không thể giữ nổi hai đứa bé, nếu như không phải có Phàm thì e là bây giờ không có sự xuất hiện của ba mẹ con bọn tớ.
Ngoại trừ cái đó ra, lúc trước mẹ tớ bị bệnh cũng là do Phàm đã sắp xếp người cứu mẹ, có thể nói là một nhà bốn người bọn tớ đều là do Phàm cứu được.
Cậu nói xem, làm sao tớ có thể hận anh ta đây?”
“Chuyện này..." Trần Châu Ánh không còn lời nào để nói, qua một lúc lâu mới gật đầu: “Đúng là không thể hận anh ta, chuyện này đúng là bế tắc mà.”
“Cho nên dù Phàm có làm tổn thương Hải Dương thì tớ cũng không thể trả thù anh ta, nhưng mà tớ vẫn muốn biết đáp án, muốn biết tại sao Phàm lại làm như vậy.”
“Nên biết mà.” Trần Châu Ánh nắm chặt tay Tống Vy: “Quả thật là nên biết chuyện này, chờ đến khi anh ta đến đây thì cậu hỏi anh ta thử đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu, kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười.
Sau đó, cô gọi người giúp việc tới, sau khi sắp xếp phòng cho Kiều Phàm xong thì yên vị ngồi trên ghế salon, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ Kiều Phàm đến.
Sân bay cách chỗ này cũng không xa gì mấy, cùng lắm thì chỉ cần chạy xe một tiếng đồng hồ.
Một tiếng sau, cô đã có thể gặp Kiều Phàm rồi, cô đã có cơ hội biết đáp áp mà lâu nay cô vẫn luôn muốn biết.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tiếng sau, Tống Vy đã nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài biệt thự.
Cô đứng dậy, siết chặt hai tay, trong lòng chậm rãi thốt lên hai chữ: đến rồi.
Kiều Phàm đến rồi.
Lúc này, Trần Châu Ánh không có ở đây, cô đang gọi video với sư huynh ở trong phòng.
Có vẻ là khoảng thời gian này ngày nào Trần Châu Ánh cũng làm phiền sư huynh của mình, nói chuyện phiếm với sư huynh.
Bây giờ sư huynh của cô cũng không còn là tên đầu gỗ như trước kia, cái gì cũng không hiểu.
Hình như là sư huynh đã biết tâm tư của cô, dường như mình cũng có suy nghĩ đó, cho nên ngày nào cũng đồng ý gọi video nói chuyện phiếm với Trần Châu Ánh.
Vì vậy sau một thời gian ngắn, mối quan hệ giữa sư huynh đàn em bọn họ tốt hơn rất nhiều, giống như là ngồi tên lửa.
Có đôi khi còn có thể nghe Trần Châu Ánh nói là nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể thoát khỏi kiếp độc thân.
Đang suy nghĩ lung tung, trong phòng khách liền truyền đến tiếng bước chân.
Ánh mắt của Tống Vy thất thần trong giây lát, suy nghĩ liền bị kéo trở về, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy Kiều Phàm được người giúp việc dẫn vào, đôi môi mỏng mấp máy, sau đó mới kéo thành một đường cong nhẹ, cô cười nói: “Phàm, anh đến rồi.”