Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Sau đó, anh ném chiếc hộp đi, dùng ngón tay mảnh khảnh nhấc thứ bên trong lên.

Nhìn đồ trong hộp, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn tối đi, yết hầu hơi chuyển động, trong đầu bắt đầu tưởng tượng, lát nữa những thứ này dùng vào thực tế.

Lúc này, phía phòng tắm truyền ra tiếng mở cửa.

Đường Hạo Tuấn để đồ trên ngón tay vào, ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm.

Tống Vy đã tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, hai tay của cô nhấc hai bên tà váy, bóng hình uyển chuyển đi về phía này.

Sau khi cô càng tới gần, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn càng tối lại, ánh mắt không khỏi đánh giá trên dưới người cô, giống như đang kiểm tra cái gì đó.

Tống Vy cảm nhận được, bước chân khựng lại, trong lòng lập tức dấy lên một cảm giác không tốt.

Ánh mắt này của anh, có ý gì? Cô sao cảm thấy, anh giống như muốn ăn cô vậy? Là ảo giác sao? Tổng Vy nuốt nước bọt, có hơi e dè bất an nhìn anh, nhìn đôi mắt u tối đó của anh, tim của cô cũng co lại: “Chồng, anh...!làm sao vậy? Làm gì mà nhìn em như vậy? Trên người em có cái gì sao?”
Cô có thể cảm nhận được, ánh mắt của anh không chỉ đang đánh giá người cô, còn đang đánh giá mọi ngóc ngách trên người cô, ánh mắt thật sự là muốn ghim lên đó.

Điều này khiến cô không thể không nghĩ trên người mình có phải có thứ gì, khiến anh không nhìn đi chỗ khác được không.

“Không có gì, anh chỉ là muốn nhìn em mà thôi” Đường Hạo Tuấn đáp lại bằng giọng nói trầm khàn, đồng thời cầm nắp hộp lên, bình tĩnh đóng hộp lại, che đi đồ bên trong.

Tống Vy chỉ cảm thấy anh kỳ lạ: “Em đâu phải là rất lâu không có gặp anh, anh nói vậy cứ như em và anh xa nhau rất lâu vậy.”
Advertisement
Đường Hạo Tuấn nhếch lên: “Đương nhiên xa nhau rất lâu rồi, đã nói một ngày không gặp như cách ba thu, tuy chúng ta chỉ xa nhau mấy phút, nhưng đổi thành loại thời gian này, cũng rất nhiều ngày rồi, cho nên anh mới muốn nhìn em”
Tống Vy bị lời của anh chọc cười: "Trước đây sao không biết miệng của anh ngọt như vậy, còn biết nói những lời tình tứ?" Cô lại đi về phía anh.

Đường Hạo Tuấn để chiếc hộp sang một bên, sau đó đưa tay ôm eo mảnh mai của cô, để cô ngồi trên chân của anh.

Tống Vy cũng thuận thể ôm cổ của anh.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu, hôn một cái lên môi của cô, lúc này mới đáp: “Vậy anh bây giờ biết rồi chứ? Chỉ cần em thích, anh có thể nói bất cứ lúc nào.”
Tống Vy cười vui vẻ: “Được rồi, vậy em đợi anh nói một câu tình tứ với em mỗi ngày
“Được.” Đường Hạo Tuần búng mũi của cô.

Ánh mắt của Tổng Vy bị chiếc hộp anh vừa để sang một bên thu hút, sau đó buông cổ của anh ra, đưa tay muốn cầm lấy chiếc hộp: “Trong này rốt cuộc là gì?”
Tuy nhiên tay của cô vừa chạm vào chiếc hộp, còn chưa cầm lên, bàn tay của Đường Hạo Tuấn đã đưa ra, trực tiếp ấn lên chiếc hộp.

Ý tứ rất rõ ràng, là không cho cô lấy.

“Hửm?” Tống Vy ngạc nhiên quay đầu, nhìn Đường Hạo Tuấn, rõ ràng không hiểu Đường Hạo Tuấn tại sao lại ngăn cô: "Chồng, anh làm gì vậy?”
Ánh mắt của Đường Hạo Tuần lóe lên, giọng nói vẫn trầm khàn gợi cảm: “Đồ trong này, em tạm thời không thể xem”
“Tại sao chứ?” Tổng Vy chớp mắt, rất không hiểu: “Đồ trong này không phải là Châu Ánh tặng chúng ta hay sao? Tại sao em không thể xem?”
“Không phải em không thể xem, là em bây giờ không thể xem” Đường Hạo Tuấn nói với ánh mắt thâm trầm.

Bây giờ xem rồi, buổi tối là không dùng được.

Cô chắc chắn sẽ nghĩ cách xử lý đồ trong hộp.

Cho nên vì buổi tối, để có thể dùng được đồ trong chiếc hộp, anh bây giờ chỉ có thể ngăn cô xem đồ trong hộp.

Tống Vy nghe thấy lời của Đường Hạo Tuấn, chỉ cảm thấy càng thêm mờ mịt: “Tại sao em không thể xem bây giờ?”
Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm anh, giống như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên mặt anh.

Nhưng trên mặt anh không có cái gì cả, cô hoàn toàn không nhìn ra anh rốt cuộc đang che đậy cái gì.

Điều này khiến Tổng Vy ít nhiều có hơi thất bại.

Đường Hạo Tuấn hơi nhìn đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào mắt của Tống Vy.

Anh sợ anh nhìn thẳng quá lâu thì sẽ mềm lòng, không nhịn được mà lấy tay ra, để cô mở chiếc hộp.

Cho nên, vì hạnh phúc của buổi tối, anh chỉ có thể dằn lòng.

“Vì sao thì anh bây giờ cũng không thể nói, đến lúc đó em sẽ biết thôi, yên tâm đi, anh sẽ không tổn thương em Đường Hạo Tuấn một tay sờ mặt của Tống Vy, rất nghiêm túc nói với CÔ.

Tống Vy lấy tay của anh ra khỏi mặt cô: “Em đương nhiên biết anh sẽ không tổn thương em, chỉ là anh thần bí như vậy, giấu diếm em, khiển trong lòng em rất không đúng, càng tò mò hơn, cho nên chồng à, anh để em xem thử bên trong rốt cuộc là gì có được không?"
Cô lắc cánh tay của anh mà nũng nịu.

Đồng tử của anh hơi co rút, suýt nữa không ngăn chặn được thì muốn cho cô xem rồi.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn thắng sự manh động, anh nhịn sự không nhẫn tâm trong lòng, vẫn từ chối.

“Không được.” Đường Hạo Tuần mấp máy môi, lạnh lùng vô tình đáp lại hai chữ.

Vẻ nũng nịu trên mặt Tống Vy lập tức biến mất, trở nên không cảm xúc: “Được, Đường Hạo Tuấn anh rất giỏi, như này cũng không chịu cho em xem, vậy anh phải nói cho em biết, bên trong là gì chứ?”
“Cũng không được.” Đường Hạo Tuấn bế cô lên, để sang sô pha ở một bên, sau đó đứng dậy, cầm chiếc hộp trong tay: “Vẫn câu nói đó, đến lúc đó em sẽ biết”
Nói xong, anh ôm chiếc hộp đi về phía phòng quần áo.

Anh đi giầu chiếc hộp, tránh bị cô tìm được, xem được trước, sau đó lén xử lý.

Thấy sự khác thường của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy đâu có không biết anh muốn làm gì, cô tức tới mức đỏ bừng mặt.

Người đàn ông này vì không để cô xem thử trong chiếc hộp, vậy mà muốn giấu chiếc hộp đi, phòng cô như phòng trộm.

Thật là tức chết cô mà.

Tống Vy đứng dậy, hai tay nắm chặt, giẫm chân: “Đường Hạo Tuấn anh khốn kiếp” Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng quở trách của vợ ở đằng sau, cũng cảm thấy mình khốn kiếp.

Nhưng vì kiếm một phần lợi ích cho mình, anh cũng chỉ có thể tiếp tục.

Thở dài, bước chân của Đường Hạo Tuấn không dừng lại, tiếp tục đi, rất nhanh thì đi vào phòng quần áo.

Tổng Vy đứng ở đó cắn môi, vẻ mặt tức tối.

Nhưng có tức nữa cũng hết cách, anh không cho cô xem, thậm chí cũng không nói cho cô biết bên trong chiếc hộp là cái gì, còn muốn giấu chiếc hộp đi.

Cô ngoài tức, còn có thể làm gì? Tống Vy hừ một tiếng, bất mãn lẩm bẩm: “Không cho mình nhìn, mình không thể đi hỏi sao?” Nghĩ vậy, Tống Vy không ở lại trong phòng nữa, cô xoay người đi ra khỏi phòng, đi xuống tầng.

Đợi đến khi Đường Hạo Tuấn giấu xong đồ đi ra khỏi phòng quần áo thì nhìn thấy căn phòng trống trơn, không thấy ai nữa rồi.

Anh sững người.

Vợ của mình đâu?
Một bà vợ to như vậy của mình đâu?
Ánh mắt của Đường Hạo Tuần nhìn trong phòng, sau khi chắc chắn trong phòng chỉ có anh, Tống Vy đã ra ngoài, anh mới day mi tâm, bắt đầu suy nghĩ lại, anh có phải có hơi quá đáng rồi không?
Tùy ý nói với cô một thứ gì đó cũng được, mặc kệ cô có tin hay không, ít nhất anh đã trả lời.

Nhưng bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng, người đã đi ra ngoài rồi.

Bỏ đi, bây giờ người đã không ở đây nữa, đợi tới buổi tối rồi cố gắng dỗ cô vậy.

Nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra vào buổi tối, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn tối đi, bắt đầu không nhịn được mà mong chờ.

Ở một bên khác, sau khi Tổng Vy rời khỏi phòng thì trực tiếp đi tới phòng khách ở tầng 1 của biệt thự, đi tìm Trần Châu Ánh.

Nhưng Trần Châu Ánh lúc này không có ở trong phòng khách, cô lại nhớ ra sau khi Trần Châu Ánh chuyện gọi điện thoại xong thì lên tầng 2 xem An An.

Vậy lúc này, Trần Châu Ánh chắc ở tầng 2.

Nghĩ vậy, Tống Vy lại đen mặt, đi lên tầng 2.

Kết quả ở chân cầu thang của tầng 2 thì gặp phải Kiều Phàm đang muốn đi xuống tầng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui