Chỉ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ đã thay đổi thái độ của Châu Ảnh đối với Kiều Phàm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Châu Ánh và Kiều Phàm ngừng nói và quay lại nhìn.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Tổng Vy tay trong tay đi tới, Kiều Phàm không phản ứng gì mà bình tĩnh uống trà.
Còn Trần Châu Ánh thì lảng tránh hơn, trực tiếp cười hihi: “Ôi, sếp Đường và Vy Vy cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi.
Đi ăn cơm cũng phải nắm tay nhau.
Hai người không nỡ xa nhau vậy à?”
So với Đường Hạo Tuấn, mặt Tống Vy mỏng hơn một chút, có phần ngượng ngùng.
Đường Hạo Tuấn không có cảm giác gì, ngược lại còn hơi nhướng mi, lạnh nhạt nhìn Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh lập tức rụt cổ không nói gì, dáng vẻ như thể sợ anh lắm.
Tống Vy nhìn mà lắc đầu và buồn cười.
Quả nhiên thế giới này vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn.
Châu Ánh rất sợ Hạo Tuấn, nhưng mỗi lần cứ nhìn thấy cô và Hạo Tuần là vẫn dám trêu chọc.
Sau đó trêu chọc lại phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Hạo Tuấn.
Sau khi sợ hãi, lại chứng nào tật nấy, vòng tuần hoàn này, thật sự không biết nên nói gì mới được.
Tuy nhiên, có Châu Ánh ở đây, cuộc sống đời thường lại sinh động hơn.
Đường Hạo Tuấn kéo ra một cái ghế, VỖ VỖ lưng ghế, để Tống Vy ngồi xuống.
Tống Vy không từ chối, mỉm cười ngồi xuống.
Đây là chiếc ghế mà chồng cô đã kéo ra cho cô, cô từ chối làm gì.
Advertisement
Trừ khi bạn ngu ngốc!
Tống Vy ngồi xuống rồi, Đường Hạo Tuấn kéo chiếc ghế bên cạnh cô ngồi xuống.
Sau khi đã yên vị, những người giúp việc bắt đầu dọn món ăn.
Những món ăn thịnh soạn và ngon lành như thể lần lượt được bưng lên, bàn ăn nhanh chóng được đầy ắp, mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trần Châu Ánh nhìn những món ăn này với đôi mắt sáng rỡ: “Wow, thật tuyệt vời, nhờ ơn bác sĩ Kiều, tối nay có lộc ăn rồi.”
Khi Kiều Phàm nghe vậy, anh ta cười khúc khích: “Cô Trần thích nó là được, nhưng không phải là nhờ phúc của tôi, mà là Vy Vy, cô ấy đã dặn dò nhà bếp làm.”
“Đó cũng là vì có sự hiện diện của anh nên tối nay mới có nhiều món ăn như vậy.
Bình thường tôi không thể ăn được” Trần Châu Ánh xua tay nói.
Tống Vy khóe miệng giật giật: "Châu Ánh, nghe câu nói như thể bình thường chúng tớ bạc đãi cậu vậy, không cho cậu ăn ngon?”
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Châu Ánh.
Nụ cười trên mặt Trần Châu Ánh đông cứng lại, cô lập tức nhận ra mình đã nói sai, rồi ngượng ngùng nhìn hai vợ chồng.
Nhìn thấy hai vợ chồng một người thì cười như có như không, một người dáng vẻ lạnh như băng, Trần Châu Ánh chỉ cảm thấy da đầu râm ran.
Nhưng vẫn phải cắn rang, căng da đầu trả lời: “Sao mà vậy được, Vy Vy, cậu và sếp Đường nào bạc đãi mình? Mỗi lần ăn đều do các đầu bếp cao cấp nấu rất tâm huyết, chỉ là bình thường mình chỉ ăn một mình, hiếm khi nhìn thấy nhiều món như vậy, tại mình đột nhiên nhìn nhiều món một lúc thì thấy phấn khích quá thôi, nên nói năng không suy nghĩ”.
Cô ấy thề rằng cô ấy không có ý bảo họ bạc đãi cô ấy.
Thực sự chỉ là nhìn thấy quá nhiều món cùng một lúc, quá phấn khích nên mới dẫn đến chuyện này.
Cô ấy cảm thấy cũng không thể trách cô ấy được.
Lúc hai vợ chồng không có chiến tranh lạnh, giống như sinh đôi dính liền, ăn cơm lúc nào cũng dính nhau, cổ tự chế mình làm bóng đèn sáng quá nên căn bản không ăn cơm cùng bọn họ, chỉ thỉnh thoảng ăn cơm cùng thôi.
Cho dù sau này bọn họ có chiến tranh lạnh, mặc dù có ăn cùng Vy Vy, nhưng hai cô người con gái như bọn họ có thể ăn bao nhiêu?
Vì vậy, khi cô ăn cơm với Vy Vy, cơ bản đều bảo nhà bếp chuẩn bị hai món ăn là được rồi.
Hai người đã thế, chưa kể khi cô ấy ở một mình.
Không phải một món ăn là xong rồi sao?
Vì vậy, đã lâu rồi cô ấy không còn biểu cảm choáng váng khi thấy xuất hiện nhiều món ăn cùng lúc trên bàn ăn như vậy, nên nhất thời mới vui mừng như nhà quê lên phố, thậm chí còn nói bậy.
Nhìn thấy dáng vẻ Trân Châu Ánh lương tâm cắn rứt, Tổng Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng như vậy, trêu cậu thôi, đương nhiên mình biết không phải cậu cố ý, là vô ý thôi, tại nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu nên cố ý chọc cậu thôi.
Mau ăn đi”
Nói xong cô cầm đũa lên.
Đường Hạo Tuấn trực tiếp gắp một món ăn đặt ở trên đĩa của cô: “Nói cho cô ấy biết làm gì, không đói sao, mau ăn đi”
Tổng Vy nhìn món ăn trên đĩa, gật đầu cười: “Được.”
Hai vợ chồng bắt đầu đi ăn.
Kiều Phàm đối diện liếc nhìn Trần Châu Ánh một cách thích thú rồi cầm đũa lên.
Đây là tiệc tẩy trần của anh ta, anh ta phải thưởng thức cho thật ngon?
Trần Châu Ánh thấy mọi người đã ăn, biết chuyện đã xong xuôi, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cô ấy cũng đói.
Sau khi chơi với An An cả buổi chiều, lại về phòng thiết kế trang sức cho khách hàng, đã kiệt sức từ lâu rồi.
Cô phải ăn nhiều hơn bây giờ để trả thù Vy Vy và sếp Đường vì đã làm cô sợ hãi lúc nãy.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng thực ra trong lòng cô biết rất rõ rằng cô sẽ không bao giờ có thể trả thù cho dù có ăn bao nhiêu đi nữa.
Dù sao hai người này đều là phú ông phú bà, cả đời này cô cũng không thể ăn cho bọn họ nghèo được.
Trong bữa ăn, Trần Châu Ánh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liếc mắt nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, há mồm dường như có điều muốn nói, nhưng không biết do dự cái gì, lại ngập ngừng không nói.
Tống Vy nhận ra điều đó, dùng đũa lại, nhìn cô hỏi: “Châu Ánh, có chuyện gì vậy? Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi”
Trần Châu Ánh nghe thấy lời của cô, cũng đặt đũa xuống, cười ha ha ra tiếng: “Vy Vy, là cậu nói nhé”
“Ừ” Tống Vy gật đầu.
Nụ cười của Trần Châu Ánh ngày càng trở nên thô tục.
Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Cô gái này lại định làm gì?
Ngay cả Kiều Phàm, người chưa bao giờ nói chuyện cũng trở nên thích thú, đặt đũa xuống, khoanh tay rồi dựa lưng vào lưng ghế, dáng vẻ rõ đang hóng chuyện.
Trần Châu Ánh một tay nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đặt ở dưới môi đằng hắng một tiếng, sau khi hắng giọng, cười hỏi: “Vy Vy, trưa nay cậu và sếp Đường đã ở trong phòng lâu như vậy, món quà mình tặng cậu có hữu ích không?”
Cô nhìn Tống Vy rồi nhìn Đường Hạo Tuấn.
Kiều Phàm, người đang im lặng hóng chuyện, nghe vậy suýt nữa phun ra nước bọt.
Rõ ràng là anh không ngờ cô gái này lại nói chuyện này.
Nhưng mà, vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?
Sự quan tâm trong mắt Kiều Phàm trở nên mạnh mẽ hơn.
Con Đường Hạo Tuấn, nam chính bị hỏng chuyện, sắc mặt biển thành màu đen ngay lập tức.
Tống Vy cũng giật giật khóe mắt, lắc đầu đáp: “Còn chưa dùng nữa, sao mình biết có hữu ích hay không?”
Tuy nhiên, từ “dùng” này khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Đồ ngủ không phải là mặc à?
Tại sao lại dùng từ “dùng”? “Cái gì? Hai người chưa dùng?” Trần Châu Ánh kinh ngạc thốt lên.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, sao vậy?” Trần Châu Ánh hiển nhiên không hài lòng với kết quả này: “Hai người không dùng, vậy chiều nay ở trong phòng cả buổi làm gì?” “Hạo Tuần làm việc, mình ngủ” Tổng Vy chớp chớp mắt nói.
Trần Châu Ánh vươn tay run rẩy chỉ vào cô: “Cậu...các cậu...hầy!” Khoảng thời gian tốt lành cả trưa chiều lại dùng để ngủ với làm việc.
Hai người này đúng là:
Vy Vy đúng là.
Chẳng lẽ sếp Đường nhìn thấy món quà đó mà không sốt ruột sử dụng sao?
Sao anh ấy chịu được.
Điều này không khoa học! Trần Châu Ánh nghĩ mãi không ra lý do.
Còn Kiều Phàm bên kia suýt chết vì cười khi hóng chuyện.
Cô gái Trần Châu Ánh này tấu hề quả.
Có cô ấy ở đây, xem ra những ngày tới sẽ không lo không có phim hay để xem.
“Châu Ánh, cậu sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Trần Châu Ánh, Tổng Vy càng khó hiểu: “Không phải chỉ là hai bộ đồ ngủ thôi, buổi tối sau khi tắm xong chúng mình sẽ mặc, nên ban ngày không mặc có gì lạ đâu? Sao thấy chúng mình không mặc cậu tiếc vậy làm gì?”
Cô không thể hiểu được.