Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


"Được, vậy tôi đi trước." Tống Vy ừ một tiếng, rồi cười xin lỗi Đường Hạo Tuấn một tiếng, cầm túi xách đi nhanh.

Đi thẳng tới sân bay.

Tống Vy từ xa đã thấy một người phụ nữ đẹp đang đợi trong phòng, vẫy tay cánh tay gọi: "Mẹ, bên này!"
Người phụ nữ đẹp nghe được giọng cô, kéo kính râm xuống nhìn, lúc thấy Tống Vy ánh mắt nhất sáng lên, vội
vàng kéo vali đứng dậy, từ chờ trong phòng đi ra: "Bé yêu, nhớ con chết mất."
"Mẹ, con cũng nhớ mẹ" Tống Vy giang hai cánh tay.

Hai mẹ con ôm một cái.

Sau khi tách ra, Lưu Mộng nhìn Tống Vy từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy yêu thương: "Gầy, còn có quầng thâm, gần đây có phải nghỉ ngơi không tốt không?"
Tống Vy nhận lấy vali của bà: "Mấy ngày gần đây chuẩn bị show lớn, cho nên thời gian nghỉ ngơi hơi ít, nhưng bắt đầu từ ngày mai có hai ngày nghỉ, có thể ngủ một giấc."
"Vậy thì tốt" Lưu Mộng gật đầu một cái.

Hai mẹ con ra khỏi sân bay, ở ngoài đón taxi trở về nhà trọ, hai đứa bé thấy bà ngoại đều rất vui vẻ, hai đứa cứ nũng nịu đòi bà ngoại chơi, mãi mười giờ mới bị Tống Vy dỗ đi ngủ.

"Ai u, già rồi già rồi, chơi cùng hai đứa lúc eo đã không chịu được"
Lưu Mộng ngồi ở trên ghế sofa thả lỏng, đấm lưng cười khổ nói.

Tống Vy bưng ly nước mật ong để xuống bàn nước trước mặt bà, sau đó đi tới sau lưng bóp vai cho bà: "Già chỗ nào mà già, trẻ lắm, mẹ đứng cùng con mà không nói người ta còn tưởng là chị em"
Lưu Mộng được khen che môi không ngừng cười: "Con nhóc này dẻo miệng hơn rồi, biết nịnh cho mẹ vui"
Tống Vy cúi người, đặt cằm lên vai bà: "Mẹ, con không nịnh cho mẹ vui đâu, điều con nói đều là sự thật" "Được được được, là sự thật, con đấy!"
Lưu Mộng dở khóc dở cười vỗ vai Tống Vy một cái.

Tống Vy bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, chợt đứng thẳng người: "Đúng rồi mẹ, không phải trước con tặng mẹ một món này à, mẹ chờ một chút, con đi lấy cho mẹ."
Vừa nói, cô hấp tấp chạy về phòng, cầm một túi tài liệu đi ra.

Lưu Mộng nghi ngờ nhìn tài liệu trong tay cô: "Trong này là gì thế?" "Mẹ xem thì biết" Tống Vy đưa túi tài liệu cho bà.

Đối mặt với ánh mắt thúc giục của Tống Vy, Lưu Mộng không thể làm gì khác hơn là nhận lấy túi tài liệu mở ra, nhìn một cái, hoảng sợ đứng lên: "Con yêu, đây là thật ư?"
"Dĩ nhiên, thật mà!"
Tống Vy gật đầu.

Lưu Mộng mặt sảng khoái vỗ bàn: "Được, thật sự quá tốt, Tống Huy Khanh ơi là Tống Huy Khanh, năm đó ông giấu tôi ở ngoài tìm phụ nữ, không ngờ hôm nay người ông tìm lại cắm sừng ông, quả nhiên là luật nhân quả.

Con gái yêu, chuyện này con không nói cho Tống Huy Khanh chứ ?"
"Không có" Tống Vy vặn bỏ một quả nho vào miệng, trả lời.

Lưu Mộng lại ngồi xuống: "Không là được rồi, chúng ta cứ giấu chuyện chuyện này tới cùng, để cho lão già Tống Huy Khanh cả đời làm con rùa bị cắm sừng, đến khi ông ta sắp chết thì hãy nói, để cho ông ta cảm nhận nỗi đau của mẹ năm đó!".

"Được." Tống Vy đau lòng ôm lấy mẹ, trấn an tâm hồn tổn thương của bà.

Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tống Vy buông Lưu Mộng ra, thấy Lưu Mộng hốc mắt hồng hồng, vội vàng rút tờ khăn giấy cho bà, để bà lau nước mắt, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui