Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


"Vậy bác mau nói cho cháu!" Đường Hạo Tuần nắm chặt hai tay.

Ông nội chết, vẫn là tâm bệnh của anh.

Năm đó bác sĩ gia đình nói thân thể ông nội rất khỏe mạnh, ít nhất còn có thể sống thêm mười mấy năm.

Nhưng bảy năm trước một ngày ông nội đột nhiên qua đời, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, cho nên bảy năm qua cho tới bây giờ anh không ngừng điều tra, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

"Ông nội cháu là tự sát!" Lưu Mộng giương mắt nhìn Đường Hạo Tuấn, nói ra sự thật sau cái chết của ông Đường.

Tống Vy kinh ngạc che miệng lại.

Trình Hiệp cũng bất ngờ trợn to hai mắt.

Chỉ có Đường Hạo Tuấn cắn chặt răng ngồi xuống, không muốn tin sự thật này: "Chuyện này không thể nào!"
Ông nội soi lại tự sát chứ? Ông có lý do gì để tự sát! "Đây là thật, bởi vì chính miệng ông nội cháu nói với tôi."
Lưu Mộng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Đường Hạo Tuấn môi mỏng giật giật, giọng có chút khàn khàn: "Vậy bác cho cháu biết, sao ông ấy lại tự sát?"
"Nguyên nhân cụ thể tôi không biết, nhưng trước ngày ông nội cháu qua đời một ngày, tôi đã gặp ông, ông ấy nói ông ấy sống thêm một ngày, lại bị hối hận và áy náy trong lòng đè tới mức không thở nổi, hôm nay quyết định hôn sự cho cháu, ông ấy cũng có thể tạ tội với ba mẹ cháu ở dưới"
Lưu Mộng vỗ vai Đường Hạo Tuấn một cái.

Tống Vy cắn môi, lớn gan suy đoán: "Như vậy, cái chết của ba mẹ Tổng giám đốc Đường có liên quan tới ông Đường sao?"
Cô nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn rủ mắt, không nói gì, quanh người tỏa ra hơi thở âm u.

Lưu Mộng lắc đầu một cái: "Cái này mẹ thì không rõ lắm, nhưng chắc hẳn là có, nếu không ông Đường sẽ không nói thế"
"Tổng Giám đốc Đường." Tống Vy có chút lo lắng gọi Đường Hạo Tuấn một tiếng.

Đường Hạo Tuấn hít sâu một cái, đè xuống sự ưu tư đang dâng trào trong ngực, hơi cúi mình chào Lưu Mộng: "Cảm ơn bác gái đã nói cho cháu biết, hôm khác cháu sẽ tới thăm, Tạm biệt!"
Nói xong, anh dẫn Trình Hiệp đi.

Tống Vy nhìn anh vào thang máy mới thu hồi ánh mắt đóng cửa lại, sau đó vừa quay người, đã đối mặt với ánh mắt âm trầm của Lưu Mộng: "Vy Vy, nói mẹ nghe, có phải con rung động với Hạo Tuấn không?"
“Hả?” Tống Vy sửng sốt một chút, sau đó chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, làm sao có thể được!”
“Con có thể nói dối người khác, nhưng không thể nói dối mẹ con đâu.

Vừa rồi mẹ đã nhìn thấy rồi, ánh mắt con nhìn Hạo Tuấn rất khác” Lưu Mộng xoay mặt cô lại.

Tống Vy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời.

Lưu Mộng thở dài: “Đây là chuyện gì vậy?” “Mẹ ..” Cô kéo tay áo của bà ta.

Lưu Mộng đau lòng nhìn cô con gái đứng trước mặt: “Tất cả đều là lỗi của mẹ, nếu như năm đó mẹ không từ bỏ việc đi tìm kiếm Hạo Tuấn bởi vì nhà cao cửa rộng của nhà họ Đường, thì nói không chừng bây giờ con và Hạo Tuấn đã nên duyên vợ chồng rồi.

Con cũng sẽ không sinh con với người khác.

Hạo Tuấn sẽ không bị con gái
của Tô Thu cướp mất”.

“Mẹ đừng nói như vậy!” Tống Vy mỉm cười ngả đầu vào vai bà ta: “Mọi chuyện đã qua rồi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui