Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Mà quan hệ một đêm xảy ra giữa anh và cô kia, thế mà trong toàn bộ quá trình đó cô lại say rượu cái gì cũng không nhìn thấy, giống như cô đã đánh mất ba trăm tỉ.

Tống Vy cắn môi, hơi tiếc nuối thở dài.

"Em đang nhìn cái gì thế?" Đường Hạo Tuấn đã lau tóc xong, quay đầu lại, ánh mắt u ám nhìn cô.

Tống Vy ưỡn lưng một cái, liên tục khoát tay: "Không có! Không nhìn cái gì hết?"
"Thật không?" Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.

Tống Vy đảo mắt nhìn sang chỗ khác, liên tục không ngừng gật đầu: "Thật!"
Cô không thèm nói cho anh biết, cô đang hình dung ra dáng người của anh đâu.

"Là như vậy à.

" Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, thu ánh mắt lại không nhìn cô nữa, giống như đã tin cô.

Tống Vy đặt tay lên ngực, khẽ thở phào một cái.

Đường Hạo Tuấn liếc mắt thấy được dáng vẻ nhẹ nhõm của cô, khóe môi anh hơi cong lên một độ cong nhỏ.

Lúc anh lau tóc, anh biết là cô đang nhìn anh.

Ánh mắt sáng rực kia của cô, muốn không để ý cũng khó.

Đường Hạo Tuấn không định vạch trần chuyện Tống Vy nhìn trộm mình, nhét áo khoác vào trên ghế ngồi.

Một góc áo khoác lướt qua mu bàn tay Tống Vy, cô nhìn áo khoác nhăn nhăn nhúm nhúm, hơi đau lòng nhăn đôi mi thanh tú lại: "Thật là đáng tiếc, bộ quần áo này bị nước mưa làm hỏng rồi, không thể mặc lại được nữa.

"
Làm một chuyên gia thiết kế thời trang, nhìn thấy một tác phẩm xuất sắc bị phá hủy, không thể nói là không đau lòng.

"Không mặc được thì bỏ đi.

" Đường Hạo Tuấn sửa sang lại đầu tóc, không thèm để ý trả lời một câu.

Tống Vy gấp chiếc áo lại: "Tôi đền cho anh một bộ mới nhé?"
"Đền cho tôi?" Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy ừ một tiếng, khẽ gật đầu: "Nói gì thì chiếc áo khoác này cũng đã giúp tôi tránh mưa.

"
"Nếu em đã muốn đền, vậy thì cứ đền đi.

" Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô.

Tống Vy cắn môi: "Chỉ có điều bộ đồ tôi đền cho anh chắc chắn sẽ không quý báu được như bộ đồ này của anh, quần áo của anh đều được thiết kế và làm thủ công bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, cho nên! "
"Vậy em cũng làm thủ công theo thiết kế riêng không được sao?" Đường Hạo Tuấn chống khuỷu tay lên cửa xe, hời hợt nói.

Tống Vy chỉ vào mình: "Đường tổng, anh nói là, để chính tôi làm một bộ cho anh?"
"Ừm.

" Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm.

Tống Vy buông nắm tay xuống: "Được thì được, nhưng giá trị vẫn không thể so sánh được! "
"Giá trị không nói lên tất cả, chất lượng không kém là được rồi, tôi đã xem qua quần áo cô tự may, tay nghề cũng không kém hơn Daniel bao nhiêu đâu.

" Đường Hạo Tuấn khẽ mở môi mỏng nói, giọng điệu hàm chứa sự dịu dàng và cổ vũ.

Tống Vy đã hiểu, trong lòng ấm áp: "Tôi biết rồi, cảm ơn sự tin tưởng của Đường tổng, tôi sẽ bồi thường cho anh một bộ âu phục không thua kém bộ này.

"
Đường Hạo Tuấn ngước lên: "Được, vậy tôi sẽ rửa mắt mà đợi.

"
Không bao lâu sau đã đến nhà trọ, vừa hay lúc này mưa cũng đã tạnh.

Tống Vy mở cửa xuống xe, đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi xa, sau đó mới quay người đi vào tòa nhà.

Trở lại nhà trọ, Lưu Mộng mở cửa cho cô.

Tống Vy hơi kinh ngạc: "Mẹ, đã muộn như vậy rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ à?"
"Mẹ không xem phim muộn đâu, chỉ tình cờ đợi con về để nói với con chuyện này thôi.

" Lưu Mộng tháo khẩu trang trên mặt xuống: "Mẹ định ngày kia sẽ quay lại nước ngoài, chiều nay bác sĩ của Kim có gọi điện thoại tới nói mấy ngày nay Kim hơi không thoải mái, mẹ phải về xem thế nào, nếu không mẹ không yên tâm.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui