Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Mẹ, con muốn đi vệ sinh.

” Tống Hải Dương nói với cô.

Tống Vy ôm cậu xuống ghế: “Mẹ đưa con đi.


Cô nói xong thì nắm tay cậu nhóc đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi cậu nhóc đi vệ sinh xong thì Tống Vy đưa Tống Hải Dương quay về phòng khách.

Hai người vừa đi vào hành lang dẫn đến phòng khách thì nghe thấy giọng buồn bực của dì Vương truyền đến: “Ông Đường, tôi đã nói ông chủ của chúng tôi bị bệnh, hiện tại không dậy nổi, ông có chuyện gì thì chờ ông chủ của chúng tôi tỉnh lại rồi nói.


“Hừ, chờ nó tỉnh lại thì phải chờ đến bao giờ, chuyện này lại gấp như thế, bà nhanh chóng gọi nó dậy đi!” Một giọng nói ồm ồm của người đàn ông trung niên vang lên.

Hai người đang cãi nhau về chuyện đánh thức Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy kéo Tống Hải Dương đứng ở lối vào, cũng không biết có nên đi vào hay không, cô có chút xấu hổ.

Dù sao cô đang ở trong nhà người khác lại nhìn thấy chuyện nhà người ta nên có chút xấu hổ.

Lúc Tống Vy đang do dự có nên quay lại nhà vệ sinh hay không, chờ người này đi rồi lại ra ngoài sau, trên cầu thang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề, sau đó giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Ồn ào cái gì?”
“Ông chủ, cậu tỉnh lại rồi sao?” Dì Vương kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trên cầu thang.

Tống Vy cũng như vậy, nhưng sự kinh ngạc trong mắt lập tức biến thành không vui.

Người này đã sốt không giảm lại xuống đây làm gì?
“Mẹ, chú Đường xuống rồi.

” Tống Hải Dương chỉ vào Đường Hạo Tuấn rồi nói với Tống Vy.

Tống Vy kéo tay cậu lại: “Mẹ biết rồi, con đừng chỉ lung tung.


“Dạ.

” Tống Hải Dương lên tiếng, gật đầu không nói nữa.

Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua hai mẹ con, anh gật đầu với hai mẹ con xong thì đỡ lan can chậm rãi đi xuống lầu, sau đó anh được dì Vương dìu tới trước mặt người đàn ông trung niên.

Khi Đường Hạo Tuấn xuất hiện thì người đàn ông trung niên không còn dáng vẻ kiêu ngạo như ở trước mặt dì Vương nữa, ngược lại có vẻ sợ hãi.

Có thể thấy được ông ta sợ Đường Hạo Tuấn.

“Hạo Tuấn, cuối cùng cháu cũng đi xuống.

” Người đàn ông trung niên xoa hai tay mỉm cười chào Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn không thay đổi sắc mặt nhìn ông ta: “Bác cả, bác có chuyện gì không?”
Bác cả?
Tống Vy nghe thấy xưng hô này thì nhíu mày lại, tò mò quan sát người đàn ông trung niên trước mặt Đường Hạo Tuấn, dáng người lùn, bụng bia, hói đầu, nếu không phải khuôn mặt có chút giống Đường Hạo Minh.

Cô thật sự không dám tin người này là ba của Đường Hạo Minh.

“Hạo Tuấn, chuyện là thế này, bác nghe nói cháu có miếng đất ở vùng ngoại ô! ”
“Ông muốn miếng đất kia?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.

Đường Mãnh liên tục gật đầu: “Phải, cháu nói bác không được phép động vào nghĩa trang của ông cụ nên bác không động, nhưng cháu để miếng đất này ở chỗ đó không dùng, hay là bán lại cho bác cả được không?”
“Đường Hạo Minh nói ông tới đây sao?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn sắc bén quan sát khuôn mặt ông ta, dường như muốn nhìn ra thứ gì đó.

Đường Mãnh ho nhẹ hai tiếng: “Cũng không phải, bác tự đến, Hạo Minh chỉ nói với bác trong tay cháu có miếng đất này, cháu cũng biết gần đây bác đang đầu tư một hạng mục làng du lịch, chỉ chưa xây dựng mà thôi.


Làng du lịch?
Tống Vy nghiêng đầu, trong lòng nghi ngờ.

Không phải nhà họ Đường chỉ kinh doanh hàng xa xỉ thôi sao, vì sao bác cả nhà họ Đường còn nhúng tay vào bất động sản?
“Vậy ông định mua bao nhiêu?” Đường Hạo Tuấn không có hứng thú với làng du lịch trong miệng của ông ta, anh khoanh tay liếc ông ta.

Đường Mãnh giơ chín ngón tay: “Con số này thế nào?”
Đường Hạo Tuấn cười lạnh một tiếng: “Bác cả nên về đi, lúc trước tôi mua miếng đất này đã bỏ ra một nghìn năm trăm tỷ, ông có thể mua với giá chín trăm tỷ à?”
Anh nói xong thì không quan tâm đến Đường Mãnh nữa mà đi về phía hai mẹ con Tống Vy.

Nhưng anh vừa đi một bước thì Đường Mãnh kéo cánh tay của anh: “Hạo Tuấn, chúng ta từ từ thương lượng một chút, nếu thật sự không được thì bác mua với giá gốc một nghìn năm trăm tỷ được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui