Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Cô ấy không sao, chỉ là thận bị kích thích hơi nhiều, bị dọa sợ, ngoài ra mặt có hơi sưng, thế thôi, nghỉ ngơi hai ngày, tâm trạng bình tĩnh lại là ổn rồi.” Mạnh Ngọc tháo báo tay nói.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, yên tâm hơn, sắc mặt căng thẳng cũng tốt lên.

Mạnh Ngọc đứng bên cạnh anh, học theo dáng vẻ anh dựa vào tường, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo, rút ra hai điếu: “Hút không?”
Mạnh Ngọc hỏi.

Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, duỗi tay lấy một điếu, ngậm vào miệng.

Mạnh Ngọc cũng cúi đầu ngậm một điếu, sau đó lấy bật lửa ra, châm cho anh trước, rồi châm cho chính mình.

Sau khi châm lửa, Mạnh Ngọc hút một hơi, sau đó mới hỏi: “Rốt cuộc Tống Vy phải trải qua chuyện gì mà sợ đến vậy, không phải hai người vào nhà ma hẹn hò đấy chứ?”
“Không phải.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng thở ra làn khói thuốc, búng nhẹ tàn thuốc, ánh mắt u ám trả lời: “Cô ấy bị bắt cóc.”
“Cái… khụ khụ, cậu nói cái gì?” Mạnh Ngọc bị sặc khói thuốc, cao giọng hỏi.

Có vài y tá đi qua, không khỏi tò mò nhìn lại.

Đường Hạo Tuấn kẹp điếu thuốc trên tay: “Hôm nay là ngày bắt đầu phiên tòa của Tống Huyền, Tống Huy Khanh không muốn cô ấy tham dự nên đã phái người bắt cóc cô ấy.”
Sau đó, anh kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi Tống Vy bị bắt cóc.

Mạnh Ngọc nghe xong, nuốt một ngụm nước miếng: “Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy mà cô ấy có thể sống được, hơn nữa chân tay còn nguyên vẹn, không bị thương gì, vận may này không đi mua vé số thì tiếc quá rồi đấy.

Có điều, lần này Tống Huy Khanh đúng là quá đáng, dù không thích cô con gái này thì cũng không cần phải xuống tay như vậy chứ?”
Anh ta cảm thấy chuyện Tống Huy Khanh bịa đặt về Tống Vy trên mạng đã là quá quắt lắm rồi.

Không ngờ anh ta vẫn đánh giá Tống Huy Khanh quá thấp.

Đường Hạo Tuấn không nói câu nào, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Trình Hiệp đi tới: “Tổng giám đốc, Tống Huy Khanh muốn gặp anh.”
“Vừa hay, tôi cũng muốn gặp ông ta.” Đường Hạo Tuấn dập điếu thuốc bỏ vào thùng rác, sau đó cất bước rời đi.

Trình Hiệp chào hỏi Mạnh Ngọc, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Tống Huy Khanh bị nhốt ở phòng khách của tập đoàn Đường thị.

Đường Hạo Tuấn đi vào, Tống Huy Khanh bèn lên nghênh đón: “Hạo Tuấn, cuối cùng cháu cũng tới rồi, cháu bảo người đưa chú tới đây, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thể rời đi, cũng không thể liên lạc với ai ở ngoài khiến trong lòng ông ta hoảng loạn không thôi.

Cũng không biết phía tòa án thế nào rồi, phán quyết của Huyền Nhi đã có hay chưa, bị phán mấy năm!
Đường Hạo Tuấn lùi lại một bước, duy trì khoảng cách với Tống Huy Khanh, ánh mắt hung dữ nham hiểm nhìn ông ta: “Tống Huy Khanh, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ông lại phải người bắt cóc Tống Vy, ông đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt đấy!”
Nghe được lời này, Tống Huy Khanh sững sờ: “Bắt cóc Tống Vy? Hạo Tuấn, cháu đang nói gì thế, chú phái người bắt có nó lúc nào chứ?”
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nheo mắt lại: “Còn không chịu thừa nhận, không phải ông phái người tới, ngăn Tống Vy tới phiên tòa sao?”
Ánh mắt Tống Huy Khanh lóe lên vẻ chột dạ: “Cháu… cháu biết rồi sao?”
Đường Hạo Tuấn cười khẩy một tiếng: “Vì Tống Huyền mà ông bắt cóc Tống Vy, ngăn Tống Vy tới phiên tòa, ông được lắm.”
“Hạo Tuấn, cháu nói thế là oan cho chú quá, chú thừa nhận, đúng là chú đã phải người tới ngăn cản con bé, nhưng không hề bảo ai bắt cóc con bé cả, chú chỉ bảo người trông chừng nó, khi nó ra ngoài thì chặn nó trước cửa nhà, không cho nó đi thôi, hoàn toàn không làm gì khác!” Tống Huy Khanh giơ tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nhìn ra ông ta không giống đang nói dối, hai mắt Đường Hạo Tuấn nheo lại, vẻ mặt hoài nghi: “Ông thật sự không phái người bắt cóc cô ấy?”
“Chú thề, chú tuyệt đối không làm vậy, tuy chú không thích đứa con gái Tống Vy này nhưng chú cũng không thể nào cho người bắt cóc con bé được.” Tống Huy Khanh giơ thẳng ba ngón tay lên thề.

Ông ta chưa điên tới vậy đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui