“Phù…” Tống Vy quay trở về căn hộ ngay đối diện của mình, vừa đóng cửa lại xong bèn tựa người vào cánh cửa hít thật sâu một hơi, muốn chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Nhưng cũng chẳng có ích gì cả.
Cô đặt nắm tay lên ngực, nơi ấy vẫn đập loạn xạ liên hồi, gần như muốn nhảy ra ngoài cổ họng, không sao bình tĩnh nổi, đều là vì bị Đường Hạo Tuấn khiêu khích.
Tất nhiên, chuyện Tống Vy để tâm nhất không phải cái này, mà là màn cầu hôi của Đường Hạo Tuấn vào ban sáng.
Dù cô đã từ chối anh, nhưng anh cũng không từ bỏ mà chỉ bảo rằng, sẽ chờ đến khi cô chấp nhận anh rồi hẵng bàn tiếp, tỏ rõ ý định sẽ theo đuổi cô.
Cho nên, cô phải đồng ý ở bên cạnh anh sao?
Lúc này Tống Vy cảm thấy rất mơ hồ.
Cả người cô từ từ trượt xuống cánh cửa, cuối cùng cô ngồi bệt xuống đất, co chân lại, vùi đầu mình vào hai đầu gối, mãi cũng chẳng thấy ngẩng lên.
Đến tận khi chuông cửa reo lên thì cô mới đứng dậy, nhìn thử xem là ai rồi mở cửa: “Sao cậu đến đây?”
Là Giang Hạ, người “ngoài ngõ đã tỏ tường”.
Giang Hạ cầm theo một túi tài liệu bước vào: “Cậu còn hỏi nữa à? Tớ không gọi cho cậu được nên phải tự thân tìm đến cậu thôi chứ sao?”
Tống Vy đóng cửa lại, vội vàng lục điện thoại ra, kết quả lại thấy điện thoại mình tắt nguồn.
“Chắc là hết pin rồi, tối hôm qua tớ chưa sạc điện thoại.” Tống Vy vừa nói vừa bỏ di động vào lại túi.
Giang Hạ đang đổi giày, nở nụ cười vô cùng “nham hiểm”: “Tối hôm qua cậu với tổng giám đốc Đường ngủ ngon vậy, thời gian đâu mà sạc pin.”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đỏ bừng lên.
Giang Hạ cười hí hửng hích hích bả vai cô: “Khai thật nào chị em, phương diện ấy của tổng giám đốc Đường thế nào? Kỹ thuật tốt hay dở, lớn hay bé, thoải mái hay khó chịu?”
Tống Vy tức giận vỗ Giang Hạ mấy cái, xấu hổ nói: “Được rồi đấy, cậu đừng nói nữa.
Cậu tìm tớ có việc gì?”
Cô đổi đề tài.
Giang Hạ thấy cô không định kể lại chuyện tối hôm qua, tuy thấy hơi tiếc nhưng cũng không gặng hỏi thêm nữa, đưa tệp tài liệu cho cô.
“Là gì vậy?” Tống Vy nhận lấy đầy ngờ vực.
Giang Hạ đi vào phòng khách, rót một ly nước cho mình rồi giải thích: “Một show giải trí gửi thư mời thiết kế trang phục.”
“Show giải trí?” Tống Vy tròn xoe mắt.
Giang Hạ gật đầu: “Cậu nghe đúng rồi đấy, là do giải trí Ánh Sao tổ chức.
Gần đây công ty giải trí này có ra mắt hai nhóm nhạc thần tượng, cũng vì hai nhóm nhạc này mà mở một show giải trí.
Cho nên họ định nhờ chúng ta thiết kế hai phần đồng phục theo xu hướng nhất cho nhóm họ.”
“Những chuyện thế này sao họ không tìm đến mấy công ty thời trang mà lại tìm chúng ta?” Tống Vy cầm phần tài liệu từ trong túi ra mà thấy khó hiểu.
Giới giải trí hợp tác cùng ngành thời trang cũng không có gì lạ.
Các nghệ sĩ hàng đầu có thể mượn sản phẩm cao cấp của của Blue Blood*, nghệ sĩ nhỏ cũng có thể làm đại ngôn cho các nhãn hàng cao cấp, đây là chuyện thường thấy.
(*: Định nghĩa Blue Blood bắt đầu từ giới quý tộc Tây Ban Nha, những quý tộc này cho rằng trên người họ mang dòng màu xanh cao quý.
Ở đây để chỉ 6 nhãn hàng cao cấp: Gucci, Chanel, Dior, CK, LV, Prada)
Chỉ không ngờ rằng, phòng làm việc nhỏ bé của họ lại được công ty giải trí lớn chọn hợp tác cùng, đây mới là điều khiến họ ngạc nhiên..