Đường Hạo Tuấn nghe được lời này, lập tức nhíu chặt mày lại: “Sao anh phải đưa thuốc tránh thai cho em?”
Tống Vy há hốc miệng: “Lẽ nào anh không sợ tôi mang thai con của anh sao…”
Đường Hạo Tuấn mím chặt đôi môi mỏng, có vẻ vô cùng không vui vì lời nói của cô: “Anh không phải loại đàn ông không có trách nhiệm, nếu mang thai thì sinh ra thôi.
Huống hồ anh đã cầu hôn em rồi, anh còn sợ gì nữa chứ?”
Nghe được lời này, trong lòng Tống Vy rất xúc động, có chút ấm áp và cả vui mừng nữa.
Sau đó, cô lấy thuốc bên trong ra, đều là thuốc trị thương ngoài da, dùng cho chỗ đó.
Anh còn rất chu đáo, biết cô bị thương ở đâu, cố ý mang thuốc tới cho cô.
“Tôi… tôi về phòng trước đây.” Tống Vy xấu hổ đỏ mặt, có chút không dám nhìn Đường Hạo Tuấn, nhỏ giọng nói.
Đường Hạo Tuấn biết cô muốn về phòng làm gì, ánh mắt trầm xuống, khẽ ho một tiếng, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên nói: “Đi đi.”
Tống Vy mang thuốc về phòng.
Đường Hạo Tuấn ngồi vào vị trí cô vừa ngồi, nhìn tài liệu cô đặt trên bàn, không khỏi tò mò cầm lên, lật ra xem.
Lúc này, Giang Hạ cũng nói chuyện điện thoại xong, tươi cười xoay người.
Đang định nói nội dung cuộc điện thoại với Tống Vy thì lại nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, vậy là cả người đều sửng sốt.
“Tổng giám đốc Đường?” Giang Hạ đi vào phòng khách, chào hỏi Đường Hạo Tuấn một tiếng.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô ấy, xem như đáp lại.
Giang Hạ ngồi xuống đối diện anh, đánh giá anh với ánh mắt tò mò.
Đường Hạo Tuấn bị cô ấy nhìn có chút mất kiên nhẫn, khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì.” Giang Hạ vội vàng xua tay, nhưng sau đó lại hỏi: “Vy Vy đâu rồi?”
“Trong phòng.” Đường Hạo Tuấn đặt tài liệu xuống, kiệm lời đáp lại một câu.
Giang Hạ nhìn về phía phòng ngủ: “Tổng giám đốc Đường, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Đường Hạo Tuấn nâng cằm, ý bảo cô ấy hỏi.
Giang Hạ thở dài một hơi: “Chuyện là, anh và Vy Vy đều đã tới mức đó rồi, có phải cũng nên thay đổi quan hệ của hai người chút không?”
“Hửm?” Có vẻ Đường Hạo Tuấn nghe không hiểu, nheo mắt lại.
Giang Hạ vỗ đùi: “Tức là anh và Vy Vy đã ngủ với nhau rồi, không thể nào không chịu trách nhiệm được chứ? Tôi nói cho anh biết, đừng có xem Vy Vy là đối tượng “tàu nhanh”, tôi sẽ là người phản đối đầu tiên đấy!”
Tuy Đường Hạo Tuấn không hiểu “tàu nhanh” trong miệng cô ấy cho lắm, nhưng liên hệ với cả câu cô ấy nói thì cũng đại khái hiểu được.
“Tôi không hề rũ bỏ trách nhiệm, tôi đã cầu hôn cô ấy rồi.” Đường Hạo Tuấn bắt chéo chân, thản nhiên nói.
Giang Hạ tự mình bị sặc nước miếng: “Cầu… cầu hôn?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Gần như vậy.”
“Vy Vy đồng ý rồi?” Giang Hạ đứng lên, cao giọng nói.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn hơi ảm đạm: “Vẫn chưa, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.”
Nghe được câu trả lời này, Giang Hạ bình tĩnh lại, ngồi xuống: “Tôi biết ngay mà, Vy Vy sẽ không bốc đồng như vậy đâu.
Dù sao thì cô ấy vẫn phải nghĩ tới hai đứa trẻ nữa, nếu cô ấy kết hôn với anh thì hai đứa trẻ phải làm sao đây?”.