“Thôi đi!” Lâm Quốc Thần ngắt lời bà ta: “Anh cũng không thể vì cứu con bé mà khiến mấy người anh em đó bị Đường Hạo Tuấn chú ý đến được!”
Ông ta còn phải dựa vào đám anh em đó để kiếm chác làm ăn nữa, sao có thể khiến bọn họ rơi vào vòng nguy hiểm.
“Lâm Quốc Thần!” Tô Thu đỏ mặt tức tối gầm lên: “Sao anh có thể nói thế được, Huyền Nhi cũng là con gái anh mà, sao anh lại có thể ác đến vậy!”
Tống Vy đứng ở ngã rẽ nghe thấy câu nói ấy mà ngỡ ngàng, cô chết sững, miệng há to, điện thoại cũng rơi “cạch” xuống nền đất.
Cô vừa mới nghe được tin gì vậy? Tống Huyền… là con gái của Lâm Quốc Thần?
“Ai ở đằng đó thế?” Tiếng điện thoại di động của Tống Vy rơi xuống khiến Tô Thu và Lâm Quốc Thần giật thót.
Bọn họ cùng quay sang, nhìn về hướng mà âm thanh vừa phát ra, trông thấy được phần vạt áo lấp ló ở ngã rẽ thì mới nhận ra rằng cuộc đối thoại của họ từ nãy giờ đã bị người nọ nghe thấy hết, sắc mặt lập tức thoắt biến.
“Quốc Thần, làm sao đây, chắc chắn người đó nhận ra em nên mới cố tình nghe lén.” Tô Thu hốt hoảng kéo lấy tay áo của Lâm Quốc Thần.
Lâm Quốc Thần cũng lo sợ người kia sẽ lộ ra chuyện giữa mình và Tô Thu cho Tống Huy Khanh biết.
Dù hiện giờ Tống Huy Khanh có phá sản đi nữa thì “lạc đà gầy vẫn hơn con ngựa béo”, Lâm Quốc Thần chưa chắc đã đấu thắng.
Cho nên ông ta phải ngăn cản bằng được kẻ vừa nghe lén cuộc đối thoại của họ.
Nếu có thể mua chuộc là tốt nhất, còn nếu không mua được, thế thì…
Đôi mắt đầy sự tàn nhẫn của Lâm Quốc Thần nheo lại, ông ta hất tay Tô Thu ra, đi thẳng về chỗ ngã rẽ kia.
Tống Vy nghe thấy tiếng bước chân thì biết ngay Tô Thu và người đàn ông kia đang đi về hướng mình, cô sợ bị bọn họ bắt được nên bèn cắn răng, khom người nhặt lấy điện thoại trên đất rồi bỏ chạy.
Lâm Quốc Thần không ngờ người kia sẽ chạy trốn nên mới đầu hơi sững sờ, sau đấy thì hô to gọi bảo vệ, báo rằng đài truyền hình có paparazi lẻn vào.
Bảo vệ vừa nghe thấy có tay săn ảnh thì lập tức đuổi theo hướng Tống Vy chạy đi.
“Mau đuổi theo, đừng để cô ta chạy mất.
Phải bắt lấy cô ta cho bằng được!” Lâm Quốc Thần cũng nối đuôi theo sau nhóm bảo vệ, vừa đuổi vừa hô.
Tống Vy nghe thấy tiếng bước chân thì càng tháo chạy, nhưng càng chạy thì cô càng cuống hơn.
Dù sao chỗ này cũng là đài truyền hình, là nơi cô không quen thuộc, nên có chạy cỡ nào thì sớm muộn gì cũng bị tóm.
Ngay khi Tống Vy không biết nên làm thế nào thì một đôi tay to lớn bất thình lình từ bên trong cánh cửa ngay hành lang thò ra, nhanh như chớp túm lấy tay cô kéo vào trong, đồng thời đóng sập cửa lại.
Tống Vy tưởng rằng mình bị bắt, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi khốn cùng.
Vừa định kêu to thành tiếng thì miệng cô bị một bàn tay bịt kín.
“Đừng la!” Giọng nói trầm ấm, nghiêm nghị vang lên sau lưng cô.
Khi nghe thấy âm thanh hết đỗi quen thuộc này, Tống Vy trợn tròn mắt, rồi lập tức bình tĩnh lại, vội vàng khẽ giọng ậm ừ, ra hiệu cho người đàn ông buông mình ra.
Người đàn ông vừa nghe đã hiểu, thả tay ra.
Tống Vy xoay người, trông thấy người cứu mình quả thực là Đường Hạo Tuấn, trái tim căng như dây đàn cuối cùng cũng trở về trạng thái cũ..