Bây giờ họ đã ở bên nhau rồi, cô sẽ không từ chối chuyện hôn nhau.
Nhưng cũng phải chú ý đến tình huống và địa điểm chứ.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại không có ý thức đó, anh cúi đầu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Không sao, lát nữa rửa sau.”
Nói xong anh xoay người cô lại, vòng tay ôm eo cô, một tay giữ gáy cô tiếp tục hôn.
“Ưm...” Tống Vy chớp mắt một cái, dở khóc dở cười.
Người đàn ông này cũng sốt sắng quá rồi đấy.
Nhưng lần này Tống Vy không đẩy anh ra nữa mà giơ hai tay lên ôm lấy cổ anh, bắt đầu đáp lại.
Bọt trên tay cô dần tan đi, hóa thành giọt nước, nhỏ giọt trên cổ người đàn ông, nước lạnh khiến cơ thể anh căng lại.
Nhưng anh vẫn không buông Tống Vy ra, càng hôn càng cuồng nhiệt.
Hai đứa bé tay cầm tay đi vào phòng bếp, nhìn thấy ba mẹ hôn nhau chúng liền ngây ngẩn cả người, mắt miệng đều mở to.
Một lúc sau, Tống Dĩnh Nhi chỉ vào Tống Vy và Đường Hạo Tuấn hỏi: “Anh ơi, ba mẹ đang ăn gì vậy?”
Tống Hải Dương kịp phản ứng lại, nhanh chóng che miệng và mắt của cô gái nhỏ lại: “Đừng nhìn!”
“Ưm ưm...” Cô gái nhỏ bất mãn hừ hừ hai tiếng, muốn để anh trai buông mình ra.
Nhưng Tống Hải Dương không làm theo, lôi cô bé ra khỏi bếp.
Tống Hải Dương nhìn về phía Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cười cười: “Ba mẹ cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi!”
Vừa dứt lời cậu bé liền đóng cửa phòng bếp lại.
Hai đứa bé tới cũng nhanh mà đi cũng vội, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn quay qua nhìn nhau.
Một lúc sau Tống Vy đẩy anh ra, đỏ mặt trừng anh: “Tại anh cả đấy, bị hai đứa bé thấy rồi.”
“Thấy thì thấy thôi.” Đường Hạo Tuấn nói vậy rồi sửa tóc lại giúp cô, giọng điệu ôn hòa.
Tống Vy chui ra khỏi ngực anh: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi, em còn chưa rửa xong bát kìa.”
“Để anh giúp em.” Đường Hạo Tuấn nói rồi bắt đầu xắn tay áo lên.
Tống Vy nhìn cánh tay cường tráng của anh, cô không từ chối, đưa cho anh cái khăn sạch: “Anh lau khô nước trong bát cho em rồi cất vào tủ là được.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, tỏ ý anh biết phải làm thế nào.
Hai người một người rửa một người lau, chẳng mấy chốc mà đã làm xong việc.
Sau đó một trước một sau đi ra khỏi phòng bếp, hai đứa trẻ đang ngồi trên thảm trong phòng khách chơi xếp gỗ, nghe thấy tiếng bước chân liền khựng tay lại, nhìn về phía hai người.
Đối mặt với hai đôi mắt to tròn đang nhìn mình chăm chú, khóe miệng Tống Vy không khỏi run rẩy.
“Mẹ.” Tống Dĩnh Nhi đột nhiên bỏ khối gỗ trong tay ra đứng dậy, chạy tới chỗ Tống Vy, nắm tay Tống Vy, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn rồi hỏi: “Vừa rồi ba mẹ ăn gì đó, anh trai không chịu nói cho con biết.”
Cô bé lại hỏi một lần nữa cho thấy đam mê với việc ăn uống của cô bé lớn đến mức nào.
Tống Hải Dương không khỏi trợn trắng mắt: “Cái đồ tham ăn này!”
“Hải Dương, sao lại nói như vậy với em gái?” Tống Vy mím môi, nhẹ giọng trách cậu bé.
Sau đó cô cúi đầu nhìn ánh mắt tò mò của con gái, đỏ mặt ho khan: “Mẹ và… ba không ăn cái gì hết.”.