“Mày không được nói!” Tô Thu cứ như mèo bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt dữ tợn, cất giọng the thé hòng ngăn cản cô.
Nhưng Tống Vy coi như chẳng nghe thấy gì, từ tốn thuật lại từ việc Tống Huyền trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi chạy đến quán bar muốn bẫy Đường Hạo Tuấn.
Tất nhiên, cô cũng có tính toán riêng của mình.
Cô che giấu chuyện Đường Hạo Tuấn trả thù Tống Huyền bằng cách ném Tống Huyền cho đám đàn ông kia, mà chỉ nói rằng khi đó Đường Hạo Tuấn không uống phải ly nước bị bỏ thuốc đó, có một người đàn ông khác uống phải, nên Tống Huyền mới bị người đàn ông ấy làm nhục.
“Chuyện ấy xảy ra ở quán rượu, rất nghiêm trọng, nên cả quán rượu đó lẫn tổng giám đốc Đường đều có thể làm chứng.” Tống Vy nhìn viên cảnh sát.
.
truyện tiên hiệp hay
Viên cảnh sát kia nghe tất tần tật thì khinh bỉ thấy rõ: “Đúng là tự làm tự chịu thật.
Đặt bẫy người khác để rồi gậy ông đập lưng ông.”
“Cậu nói xằng cái gì đó, cái gì mà tự làm tự chịu chứ hả?” Tô Thu tức tối đến đỏ mặt tía tai, rống thẳng vào mặt viên cảnh sát.
Viên cảnh sát nghển cổ né ra sau: “Bà la hét cái gì, bà vừa mới nói cô Tống đây hại Tống Huyền bị người ta làm nhục cho nên mới nghĩ quẩn nhảy lầu, nhưng sự thật đã chứng minh chuyện này chẳng liên quan gì đến cô Tống cả.
Vậy nên những lời vừa nãy của bà có thể cấu thành tội phỉ báng đấy!”
Tô Thu nghe đến đây thì giật nảy mình, sau đấy thì nở nụ cười đầy lạnh lẽo: “Mấy người bớt móc cái tội phỉ báng ra hù tôi đi.
Dù chuyện Tống Huyền nhảy lầu không liên quan đến nó thì nó vẫn có trách nhiệm.”
Nói xong, bà ta hung tợn trừng Tống Vy thể như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Nếu như mày không về nước thì bây giờ Huyền Nhi đã là hôn thê của Hạo Tuấn rồi, con bé cũng sẽ không đến bước đường này!”
“Hóa ra bên sai lầm trong chuyện tình cảm này là tôi.
Tôi vốn không nên về nước nhỉ?” Tống Vy bị bà ta chọc tức đến mức bật cười.
Viên cảnh sát kia cũng bị lý lẽ này của Tô Thu phá hỏng hết thế giới quan.
Cậu ta chỉnh lại mũ cảnh sát cho ngay ngắn, không khỏi lên tiếng: “Thôi được rồi, bà mau đi đi, tôi còn vài chuyện muốn hỏi cô Tống.”
“Tôi không đi.
Con gái tôi bị nó hại chết, tôi phải đòi cho bằng được lời giải thích từ nó!” Tô Thu đáp trả với vẻ mặt vặn vẹo, rồi còn xắn tay áo như muốn đánh người.
Viên cảnh sát thấy thế bèn ngăn bà ta lại.
Nhưng sức lực của Tô Thu vào lúc đã chẳng còn chút lý trí nào lại lớn đến bất ngờ, đẩy thẳng viên cảnh sát qua một bên, nhào đến Tống Vy.
Hai mắt Tống Vy trừng lớn, nhất thời quên cả việc tránh ra.
Đúng lúc này, một cánh tay đầy mạnh mẽ vươn đến năm lấy bả vai cô, kéo cô xoay một vòng tránh sang một bên.
Tô Thu vồ hụt, còn mất đà té phịch xuống đất, vẻ mặt vốn đang cười đầy hung tợn nhoắng cái đã biến thành vẻ đau đớn, rõ ràng là bị té rất thốn.
Viên cảnh sát kia thấy tình cảm thảm thương của bà ta, trong lòng thầm nói hai chữ “Đáng đời”, nhưng cậu ta vẫn tiến đến đỡ bà ta dậy.
Dù sao thì cậu ta vẫn đang mặc cảnh phục, vẫn nên làm như thế này.
Mà phía bên kia, Đường Hạo Tuấn buông vai Tống Vy ra, quan sát cô một lượt từ trên xuống: “Em không sao chứ?”
Nghe thấy sự ân cần lẫn sốt sắng trong giọng nói của anh khiến trái tim của Tống Vy rung động.
Cô cười đáp: “Em không sao, cũng may có anh đến kịp.”
“Không sao thì tốt rồi.” Sắc mặt căng thẳng của Đường Hạo Tuấn từ từ hòa hoãn lại, sau đấy anh nheo mắt, quét tia nhìn lạnh lùng về phía Tô Thu.
Tô Thu rụt cổ lại theo bản năng, sợ sệt tránh đi tầm mắt của anh.
Tống Vy thấy bộ dạng sợ hãi của bà ta thì cười khẩy, rồi kéo lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn: “Thôi được rồi, Hạo Tuấn, đừng để tâm đến bà ta nữa.
Chúng ta nói chuyện chính đi.”.