Vậy tức là bà ta cũng không biết được người nhảy lầu có thật sự là Tống Huyền hay không,
Nhưng mà thế cũng không có gì lạ, Tống Huyền vốn rất hận Tô Thu, nếu như đây là kế hoạch giả chết của Tống Huyền thì chuyện cô ta không kể cho Tô Thu cũng bình thường.
“Bà ta không nhìn thấy Tống Huyền, cũng có nghĩa là vẫn không thể nào khẳng định người nhảy lầu là Tống Huyền.
Vả lại, theo như tôi biết thì mặt mũi thi thể đã bị hư hỏng hoàn toàn, không cách nào nhận diện được ngoại hình, vậy thì cách tốt nhất để xác định xem thi thể đó có thật là Tống Huyền hay không là so sánh ADN.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn, giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, hờ hững.
Đội trưởng gật đầu: “Tổng giám đốc Đường nói đúng, tôi sẽ thông báo cho bên pháp y.
Đợi khi nào có kết quả, chúng tôi sẽ báo cho hai người biết.”
Đường Hạo Tuấn “Ừ” một tiếng, nhìn về phía Tống Vy: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Tống Vy mỉm cười nhìn anh, quàng lấy cánh tay anh rồi cùng anh rời đi.
Còn Tô Thu thì chẳng được một ai bận tâm đến, ngay cả nhìn mà cũng chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái.
Đến ven đường, Đường Hạo Tuấn rút chìa khóa xe ra ấn một cái: “Lên xe anh đi, một lát nữa anh kêu người lái xe em về.”
“Thế cũng được.” Tống Vy nhún vai rồi lên xe anh.
Đường Hạo Tuấn mở cửa ngồi vào, thắt dây an toàn xong thì lái xe.
Trên đường về phòng làm việc, bụng Tống Vy kêu lên rồn rột, âm thanh vang trong buồng xe chật chội vàng rõ ràng đến lạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên ngay lập tức, sau đấy ngượng nghịu che bụng mình lại: “À thì, em…”
“Trưa nay em chưa ăn cơm à?” Đường Hạo Tuấn chau mày ngắt ngang.
Tống Vy gật đầu, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
“Sao lại không ăn?” Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt tỏ vẻ không vui, rõ ràng anh không đồng ý với hành vi bỏ bữa này của cô.
Tống Vy hạ cửa xe xuống, cảm nhận chút gió lạnh rồi mới trả lời: “Trưa nay lúc em định ăn cơm thì nghe thấy tin tức Tống Huyền nhảy lầu, sau đó có xem một đoạn video quay trực tiếp, nhìn ghê như thế thì làm sao mà ăn nổi.”
“Vậy giờ anh đưa em đi ăn.
Em muốn ăn gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy day day mi tâm: “Cái gì cũng được.
Ăn đại món nào đó đi.”
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy dáng vẻ vẫn chẳng có hứng ăn là mấy của cô, đôi môi mỏng mím lại, cũng không nói gì nữa mà cứ thế lái xe, đưa cô đến một nhà hàng cơm tây khá là trang nhã.
Đường Hạo Tuấn cực kỳ ga lăng kéo ghế ra giúp Tống Vy.
Tống Vy cười rồi ngồi xuống.
Sau đấy, anh mới kéo ghế ở phía đối diện cô rồi ngồi xuống, đẩy thực đơn đến trước mặt cô: “Mấy món ăn của nhà hàng cơm tây này cũng khá thanh đạm, có lẽ sẽ hợp khẩu vị em.”.