“Để em xem thử.” Tống Vy mở thực đơn ra xem qua.
Các món ăn ghi bên trong quả đúng như lời anh nói, trông rất thanh đạm mà lại khiến người ta có chút thèm ăn.
Cuối cùng Tống Vy chọn lấy một phần mì nấm, thêm một phần salad.
Đường Hạo Tuấn cũng chọn món giống cô.
Khi gấp thực đơn lại đưa cho bồi bàn, anh mới sực nhớ ra điều gì đấy, nói với bồi bàn: “Thêm một phần ô mai.”
“Vâng.” Bồi bàn cười tỏ vẻ đã hiểu, xoay người lui xuống.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn của hai người đã được dọn lên.
Tống Vy giũ giũ khăn ăn, vừa định cài lên cổ thì thấy Đường Hạo Tuấn đẩy một phần ô mai đen bóng đến trước mặt mình: “Chẳng phải em bảo không có khẩu vị gì à? Ăn cái này đi, khẩu vị sẽ tốt lên đấy.”
Tống Vy liếc nhìn ô mai rồi nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện mình mà thấy lòng như có một dòng nước ấm len lỏi, vẻ mặt cũng đầy cảm động.
Hóa ra là anh gọi phần ô mai này cho cô.
Cô còn tưởng là anh thích ăn món này nữa chứ.
Không ngờ anh còn để tâm đến cả chuyện cô không có khẩu vị ăn uống này nữa.
“Sao vậy?” Thấy Tống Vy cứ nhìn chằm chặp ô mai rồi bất thình lình đỏ ửng vành mắt, trái tim Đường Hạo Tuấn bỗng dưng căng chặt, vội vàng hỏi cô.
Tống Vy lấy khăn ăn lau khóe mắt, cười đáp: “Em không sao, chỉ là em thấy rất vui thôi.
Cảm ơn anh, Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy thế thì trái tim mới quay về chỗ cũ, rồi lại thấy buồn cười mà nhếch khóe môi: “Không cần phải thế.
Em mau ăn đi, không thấy đói à?”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu, cột chắc khăn ăn rồi cầm dao nĩa lên, bắt đầu dùng bữa.
Sau khi dùng bữa xong thì cũng đã bốn giờ chiều.
Tống Vy quyết định không về phòng làm việc nữa mà đi thẳng đến trường mẫu giáo đón con.
Đường Hạo Tuấn không có gì để phản đối, gọi điện cho Trịnh Hiệp bảo anh ta đem hết những tài liệu chưa giải quyết xong đến chung cư, sau đấy lập tức lái xe chở Tống Vy đến trường mẫu giáo.
Lúc bọn họ đến thì vừa đúng giờ đám trẻ tan trường.
Hai bé con tay trong đi ra từ trường mẫu giáo, trông thấy xe hơi của Đường Hạo Tuấn dừng ở ven đường, đôi mắt chúng sáng lên cùng một lúc, rồi nhanh chóng chạy đến trước xe.
Tống Vy mở cửa xe ra.
Hai bé con trông thấy cô thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà reo lên: “Mẹ.”
“Ngoan.” Tống Vy xuống xe, xoa xoa đầu hai đứa bé.
Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế lái nhấc một tay khỏi vô lăng, nắm tay lại rồi đưa lên miệng khẽ “khụ” một tiếng như đang muốn nhắc khéo điều gì.
Hai đứa bé nhìn nhau một chốc rồi nở nụ cười, sau đấy ngọt ngào gọi anh: “Ba!”
Đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Đường Hạo Tuấn ánh lên vẻ hài lòng, hất cằm một cái: “Được rồi, mau lên xe đi.”
.