“Chuyện này không thể nào!” Tống Vy lắc đầu: “Tôi đã thấy toàn bộ quá trình Tống Huyền nhảy xuống, không hề thấy ai túm lấy cô ta cả.”
“Có đấy, chỉ là khoảng cách quá xa nên không quay tới được thôi.” Đồng tử Đội trưởng Lưu bỗng lóe lên.
Bên kia đường dây, Tống Vy tất nhiên không nhìn thấy được sự khác lạ của anh ta mà chỉ chau đôi mày thanh tú của mình: “Cảnh túm lấy cứu người nổi bật như thế, sao lại không quay tới được? Với lại, nếu như thật sự có người kéo Tống Huyền, thì khi Tống Huyền rơi xuống, chắc chắn sẽ khựng lại trên không trung một chốc.
Nhưng Tống Huyền rơi xuống rất trót lọt, không có bất kỳ dấu hiệu khựng lại nào…”
“Đoạn phim ấy đã bị người ta chỉnh sửa rồi.” Đội trưởng Lưu ngắt lời cô.
“Chỉnh sửa?” Tống Vy cắn môi dưới, trên mặt tỏ rõ vẻ không tin.
Cô không tin là video đã bị chỉnh sửa.
Thời gian video kia được đăng tải lên mạng và thời gian Tống Huyền nhảy lầu chỉ chênh nhau có mấy phút ngắn ngủi, chỉ trong vài ba phút ấy, làm sao mà đủ thời gian chỉnh sửa lại chứ.
Huống chi đoạn phim kia là do một người đi đường quay lại.
Dù đúng là có thể chỉnh sửa trên di động nhưng sẽ rất phiền phức, thao tác cũng phức tạp, một người qua đường có ngu ngốc mới chỉnh sửa cắt ghép lại video.
Cô vẫn còn đang suy ngẫm thì Đội trưởng Lưu bên kia đầu dây đã lên tiếng, giọng có vẻ như đang bận rộn nhiều việc: “Được rồi, cô Tống à, chuyện gì nên nói tôi đều đã nói cho cô hết rồi đấy.
Bên tôi còn có việc, tôi cúp trước nhé.”
Dứt lời, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Tống Vy vốn còn định hỏi anh ta một số vấn đề, nhưng nhìn màn hình đã trở về trang chủ thì cũng đành thôi.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ mà định lên trên mạng tìm video ngày hôm qua tải xuống, rồi tìm chuyên gia xem qua thử coi video có bị cắt nối hay không.
Nhưng khi Tống Vy tìm ra được thì phát hiện video đã bị lấy xuống, trang chủ chỉ hiện 404, rõ ràng là bị an ninh xóa bỏ.
“Chậm một bước rồi!” Cô day day mi tâm rồi thở than.
Nhưng mà Tống Vy nhanh chóng bình thường trở lại.
Dù video đó có bị chỉnh sửa hay không cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là thi thể kia đúng là Tống Huyền, vậy là đủ rồi, Tống Huyền không giả chết, thế thì cô cũng không cần lo lắng sau này Tống Huyền lại đột ngột vẽ ra chuyện gì nữa.
Vốn dĩ cô sốt sắng muốn biết chân tướng thi thể kia có phải là Tống Huyền hay không cũng là vì sợ mai này Tống Huyền đột nhiên nhảy ra đâm cô, hoặc đâm người bên cạnh cô một dao thì không hay.
Nhưng mà giờ thì cô đã yên tâm rồi.
Nghĩ như thế, Tống Vy nở nụ cười, rồi cầm lên ăn tiếp phần bánh mì cắn dở.
Ăn xong, cô sửa soạn, trang điểm một lượt rồi đeo túi xách, khóa cửa rồi ra ngoài, lái xe đến phòng làm việc.
Sau khi đến phòng làm việc, Tống Vy lập tức đối diện với nụ cười mập mờ của Giang Hạ: “Ôi, tới rồi đấy à?”
Tống Vy “ừ” một tiếng, đi vào phòng làm việc.
Giang Hạ lẽo đẽo sau lưng cô: “Muộn thế mới đến, xem ra tối hôm qua mãnh liệt dữ lắm.
Tổng giám đốc Đường lợi hại quá mà, khiến cậu hai lần phải đến trưa mới rời giường.
Chậc chậc chậc…”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, vào việc chính đi.
Cậu đi theo tớ làm gì?” Tống Vy đỏ mặt, vừa tức giận vừa buồn cười ngắt lời Giang Hạ.
Giang Hạ không trêu chọc nữa, đưa tấm thiệp mời màu đen đậm mùi tang tóc cho Tống Vy: “Nè, đây là tớ nhận được sáng nay, ông ba tồi tệ của cậu cử người gửi qua đấy.”
“Cái gì vậy?” Tống Vy nghi hoặc nhận lấy.
Giang Hạ bĩu môi nói: “Thiệp mời dự tang lễ của Tống Huyền, kêu cậu tới tham dự tang lễ của cô ta đó.”.