“Hả? Cậu nói gì cơ?” Tống Vy không nghe rõ, đặt ly rượu xuống hỏi.
Giang Hạ xua tay: “Không có gì, tớ không nói gì cả.”
“Vậy à.” Tống Vy nâng cằm, không hỏi nữa, vươn tay ra lấy túi của mình.
Giang Hạ thấy vậy bèn bắt lấy cổ tay cô: “Vy Vy, cậu không chơi nữa à?”
“Ừ, hơi đau đầu, hơn nữa cũng muộn rồi, tớ về trước đây, cậu cho họ chơi vui vẻ nhé.” Tống Vy xoa huyệt thái dương, cười nói.
Giang Hạ buông tay ra: “Được, tớ gọi giúp cậu tài xế đưa về.
Cậu uống rượu rồi, không thể lái xe được.”
“Không cần đâu, Hạo Tuấn nói muốn tới đón tớ.” Tống Vy nói rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Bị đút cơm chó, Giang Hạ ôm ngực, cạn lời: “Được rồi, coi như tớ chưa nói gì, tớ đi hát đây.”
“Đi đi.” Tống Vy phất tay.
Giang Hạ vừa đi thì cuộc gọi được kết nối.
Tống Vy đặt điện thoại bên tai, giọng nói trầm thấp của Đường Hạo Tuấn vang lên: “Kết thúc rồi à?”
“Vẫn chưa nữa.” Tiếng âm nhạc trong phòng bao quá ồn, sau khi Tống Vy đi ra ngoài cửa phòng bao thì nói tiếp: “Nhưng em chuẩn bị đi rồi.”
Nghe thấy giọng nói của cô mềm mại hơn bình thường rất nhiều, Đường Hạo Tuấn chỉ cảm thấy lỗ tai mình như bị sợi lông vũ quét qua, hơi ngưa ngứa.
Ánh mắt anh trầm xuống, cất lời: “Em uống rượu à?”
“Ừ, có uống mấy ly.” Tống Vy cũng không giấu anh, gật đầu thừa nhận.
“Được, em ở đó chờ anh một lát, anh qua đón em ngay đây.”
Nói xong anh liền cúp máy, cởi áo tắm trên người ra ném lên trên giường, để trần thân trên đi về phía phòng thay đồ, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài.
Tống Vy cũng buông điện thoại xuống, quay người trở về phòng bao.
Ở trong phòng bao đợi khoảng hơn hai mươi phút, Đường Hạo Tuấn gửi tin nhắn tới, nói mấy phút nữa là anh tới rồi, bảo cô ra ngoài cửa CLB Thế Kỷ đợi.
Thế là sau khi Tống Vy chào Giang Hạ và mọi người xong thì đeo túi xách lên đi ra ngoài cửa CLB Thế Kỷ.
Đi tới cửa, cô mới nhận ra bên ngoài còn đang đổ mưa, hơn nữa còn mưa rất to, rào rào rào, xen lẫn với gió lạnh thổi tới, khiến cô lạnh tới mức không khỏi run lên.
“Tống Vy?” Ngay lúc Tống Vy đang chà chà cánh tay tự làm mình ấm lên, một giọng nam đột nhiên vang lên đằng sau cô, còn đang gọi tên của cô nữa.
Tống Vy cau hàng lông mày thanh tú xinh đẹp lại.
Tối nay làm sao vậy?
Nhiều người quen biết cô thế à?
Tống Vy hơi mất kiên nhẫn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông trông khá đẹp trai mặc sơ mi hoa quần âu, đang đứng ở chỗ cách cô mấy mét, nhìn chăm chú cô không rời mắt.
Thấy cô quay đầu lại, người đàn ông lập tức chạy tới trước mặt cô với vẻ mặt vui mừng: “Thực sự là em à? Anh còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.”
Nói rồi anh ta định giơ tay lên chạm vào bả vai Tống Vy.
Tống Vy mím môi lùi lại đằng sau một vước, kéo giãn khoảng cách với anh ta: “Xin hỏi anh là?”.