Tống Vy đi tới trước sô pha rồi ngồi xuống, cô giải thích: “Tống Huyền chết rồi ạ.”
“Cái gì?” Lưu Mộng kinh hãi: “Chết rồi?”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu.
Lưu Mộng nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh của Tống Kim, lúc này mới hỏi tiếp: “Sao cô ta lại chết? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Là thế này…”
Tống Vy kể lại từ chuyện Tống Huyền bị Đường Hạo Tuấn hủy bỏ hôn ước, tới chuyện Tống Huyền nhảy lầu tự sát, nói được mấy phút đã cảm thấy miệng lưỡi khô rát.
Lưu Mộng nghe xong, sung sướng vỗ đùi: “Chết thì tốt.
Hoàn toàn do cô ta tự chuốc lấy, đã đạo nhái rồi còn chuốc thuốc người khác, đến cuối cùng, tất cả báo ứng đều đổ lên đầu mình.
Đúng là nực cười!”
Tống Vy khẽ cười.
Chẳng phải sao?
Làm nhiều chuyện xấu thì sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng.
Cô luôn tin là vậy.
“Thế nên, hiện giờ đã mất đi con gái yêu quý, Tống Huy Khanh lo nửa đời sau của bản thân không có ai phụng dưỡng, muốn cướp Tiểu Kim về đúng không?” Lưu Mộng lạnh lùng cong khóe miệng.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy ạ, thật ra ban đầu, ông ta đã muốn con đưa phương thức liên lạc của Tiểu Kim cho ông ta rồi, nói muốn Tiểu Kim trở về thừa kế Tống Thị, kết quả hiện giờ Tống Thị phá sản rồi.”
Nói tới đây, cô không khỏi bật cười, tiếng cười có chút hả hê, vui sướng khi người gặp họa.
“Mẹ khinh!” Lưu Mộng tức giận trừng mắt: “Ông ta đúng là mặt dày, nhà họ Tống phá sản rồi còn muốn để Tiểu Kim thừa kế, đầu óc có vấn đề à, thật sự tưởng nhà họ Tống của ông ta quý báu lắm ư.
Giờ lại còn không biết xấu hổ tới bảo Tiểu Kim về phụng dưỡng ông ta, đúng là xấu xa không còn gì để nói.”
Năm đó khi ly hôn, Tống Huy Khanh ghét bỏ Tiểu Kim bị bệnh tim, thẳng thừng không muốn đứa con trai Tiểu Kim này.
Hiện giờ con gái quý giá của ông ta chết rồi, lại muốn cướp Tiểu Kim về, trên đời này làm gì có chuyện gì vô lý như vậy.
Tống Vy tán thành đáp lại: “Đúng vậy, thế nên lúc đó con mới không cho ông ta phương thức liên lạc của Tiểu Kim.”
“Không cho là đúng, mẹ tuyệt đối sẽ không để ông ta đưa Tiểu Kim về.” Lưu Mộng lạnh lùng nói.
Tống Vy cắn môi: “Nhưng mà mẹ, không phải mẹ vừa nói, ông ta muốn kiện mẹ sao, ngộ nhỡ…”
“Yên tâm, cứ để ông ta kiện.
Năm đó ông ta nói không cần Tiểu Kim, mẹ vẫn còn nhớ rõ ràng, trong tay mẹ còn có bản ghi âm.
Vụ kiện này, ông ta không thắng nổi đâu, cùng lắm là tòa án phán quyết mỗi tháng Tiểu Kim cho ông ta bao nhiêu tiền cấp dưỡng thôi.” Lưu Mộng mỉa mai cười.
Nghe vậy, Tống Vy yên tâm hất cằm: “Thế thì tốt, theo pháp luật trong nước, tiền cấp dưỡng cùng lắm cũng chỉ sáu triệu đồng thôi.”
“Đúng vậy, chỉ cần có phí cấp dưỡng, cả đời này Tiểu Kim không gặp ông ta thì cũng không ai nói gì.” Lưu Mộng búng ngón tay một cái.
Đột nhiên Tống Vy nghĩ tới điều gì, cười nói: “Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật, mẹ nghe xong chắc chắn sẽ vui đấy.”.